Ver 1:Lại ngày từ bây giờ anh viết ra bài nhạc này


Bạn đang xem: Blog Tình Yêu : Anh Yêu Em Nhưng Anh Nghèo

Anh mong mỏi nói mang đến em hiễu là cãm giác cũa anh đây
Anh ko biết phãi làm sao và đối sữ như vậy nàoĐễ đôi ta không như vậy mà lại mãi mãi ỡ mặt nhau
Nhưng anh ko làm được vì anh nghèo rộng thằng đó
Anh thứa biết anh ko tiền ko gồm xe jốg như nó
Nhà ah nghèo ko bao gồm tiền thì làm sao gjữ đc emĐễ lúc này còn mình anh ngồi chỗ đây ngắm hình em
Nếu như bây giờ ông trời ban bộ quà tặng kèm theo 1 điều ước
ANh sẽ ước anh lun nhiều anh ko nghèo như thời gian trướcĐễ được có em và ko đễ em chứa bước
Nhưng anh phãi làm sao đây khi đó chĩ là 1 điều ước
Anh vô cùng yêu em nhưng ước ao bên em là ko thễ
Vì ko tiền mong muốn bên em thì chắc chắc rằng là ko thễ
Anh phãi làm sao đễ có em ỡ nơi đâyỠ mặt anh luôn luôn bên anh cùng sẽ mãi ko buông tay
Hook:Hỡi bạn em gồm hay tim này
Hoài trong ao ước nhớ em mãi thôi
Hát bài mong muốn đến tay em này
Bài ca mong muốn nhớ em người có hay
Anh vẫn tiếp tục khóc ngồi 1 mình anh ôm kỹ niệm với nỗi đau
Anh vẫn tiếp tục khóc ngồi một mình anh với tình cảm đành phãi chôn giấu
Từng ngày tháng đó anh muốn anh mong là đc ỡ mặt em
Từng ngày tháng kia anh ý muốn anh mong là vẫn mãi không còn xa em Ver 2:Anh vẫn cứ khóc ngồi 1 mình anh ôm kỹ niệm cùng với nỗi đau
Anh vẫn tiếp tục khóc ngồi 1 mình anh với tình cảm đành phãi chôn giấu
Từng ngày tháng đó anh ao ước anh ước là được ỡ mặt em
Từng ngày tháng đó anh ý muốn anh cầu là sẽ mãi không hề xa em
Anh sẽ không còn xa em dù cho phong tía hay bão jong
Niềm niềm hạnh phúc trong đời anh giờ đây em đành buông mang lại đau lòngĐặt dấu chấm cho ngừng thì cuộc tình ta chịu ngã gục
Thôi đành vậy anh gật đầu đồng ý buông tay em ra và xin chúc
Chúc chúc mang đến em và anh chúc cho người bên em
Sẽ luôn luôn hạnh phúc không giống tình bản thân nữa đâu đấy em
Phãi cố gắng lên điều anh mong muốn chĩ tất cả bấy nhiêu
Không cần phức tạp hay là lời lẽ chúc nó thừa nhiều
Liều thuốc tình này anh chứa giữ xem là ký ức
Tất cã dáng vẻ trong đầu anh đành phãi rước vứt
Nhưng xem xét lại thì không thễ do anh còn yêu
Còn mãi yêu em ừh thì em mãi là tín đồ anh yêu
Hook:Hỡi bạn em có hay tim này
Hoài trong mong mỏi nhớ em mãi thôi
Hát bài ý muốn đến tay em này
Bài ca ước ao nhớ em người dân có hay
Anh vẫn tiếp tục khóc ngồi 1 mình anh ôm kỹ niệm với nỗi đau
Anh vẫn tiếp tục khóc ngồi 1 mình anh với tình cảm đành phãi chôn giấu
Từng ngày tháng kia anh mong anh mong là được ỡ mặt em
Từng ngày tháng đó anh ý muốn anh cầu là sẽ mãi không thể xa em
bài hát tựa như
Nghe nhạc
TVP

Update Required lớn play the truyền thông media you will need to lớn either update your browser to a recent version or update your Flash plugin.
"Tớ không xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn chính là thằng nhà quê, tớ đâu bao gồm gì! Cậu là cô bé tốt bắt buộc sẽ có không ít người ko kể kia chuẩn bị yêu cậu ... "***
*
Blog tình yêu : ANH YÊU EM! NHƯNG... ANH NGHÈO



Xem thêm: Trò Chơi Nông Trại - Top Những Game Nông Trại Online Miến Phí Và Hay

Nó ra đời trong một gia đình nghèo, cha nó là yêu thương binh 3/4 nên không thể làm việc được.Tất cả nhiệm vụ trong gia đình đổ quan tâm đôi vai bé của bà mẹ nó, chị em nó có tác dụng công nhân cho xí nghiệp dệt nút lương công nhân cộng với khoản trợ cung cấp thương binh của tía nó thì cũng chỉ đủ để mái ấm gia đình nó đủ nạp năng lượng hết sức tiết kiệm ngân sách và chi phí chứ không rước đâu ra mà tích lũy cả.Nó là con trưởng, dưới nó gồm 2 đứa em gái đứa béo học lớp 4 với đứa nhỏ dại năm ni vào lớp 1. Mái ấm gia đình tuy trở ngại nhưng mẹ nó vẫn nỗ lực hết mức độ lo cho đồng đội nó được học hành đến nơi cho chốn.Bù lại vào kia thì nó là niềm đụng viên lòng tin hết sức to béo tới cha mẹ, vào 3 năm học cấp 3 nó luôn luôn là giữa những học sinh xuất dung nhan của trường, luôn luôn đạt thành tựu cao trong số cuộc thi học viên giỏi.Tới khi bao gồm giấy báo trúng tuyển Đại học tập thì cả nhà nó vừa mừng vừa lo, bà bầu không giãi bày ra phía bên ngoài điều gì quanh đó sự vui mừng, trường đoản cú hào về nó nhưng mà nó từ bỏ biết và hiểu đúng bản chất nhà nó nghèo, ăn còn chẳng đầy đủ ăn, giờ đến lớp đại học thì từng nào thứ tiền đổ vào mẹ, tiền học tập phí, tiền thuê trọ, tiền ngân sách chi tiêu ăn uống...mới tính mang đến đó thôi nó đã thấy yêu đương mẹ, nó ko muốn đi học nữa, nó muốn đi làm việc để nuôi bố, nuôi mẹ, nuôi các em nó ăn học.Vừa nhắc đến vụ việc đó, người mẹ đã tát thẳng vào khía cạnh nó "Quân! mẹ đã nỗ lực nuôi mày ăn uống học, giờ là kế quả lớn tốt nhất mày đã có được thì mi lại mong mỏi bỏ là sao? người mẹ sẽ nuôi được mày đến lớp đại học! chị em có đói có rách cũng không nhằm mày bỏ dở giữa chừng! Mày cơ mà không đi học tiếp thì bao giờ cho đơn vị mình hết nghèo, không còn khổ?" – bà bầu nói phần lớn câu sau cuối trong giờ nấc nghẹn lòng...Và núm là nó lên đường đến lớp đại học!***Ngày nhập học! Nó khoác cha lô hành trang bắt xe khách lên thành phố, mẹ tiễn nó vẫy tay chào, hai con mắt mẹ nhìn nó như đặt tất cả niềm tin, hi vọng vào nó. Nó nhìn bà bầu qua ô cửa kính xa dần..xa dần...Sau 5 tiếng chạy xe thì nó cũng đã đi vào nơi, nơi trường đại học mà trước đó nó hằng ao ước.Bước đôi bàn chân xuống khỏi xe, bạn nó sững lại, choáng ngợp trước sự nhộn nhịp, sầm uất nơi đây..khác hẳn với sinh sống quê nó, nó quên hết cả xúc cảm say xe, mệt mỏi sau quãng con đường dài nó vừa trải qua...Bước chân vào cổng ngôi trường nó càng sững bạn trước ngôi trường to đẹp, khang trang "Mình sẽ tiến hành học ở đây sao?" – nó trường đoản cú hỏi. Nó tiến cho tới phòng đăng ký và làm giấy tờ thủ tục nhập học...nó cứ nhận định như mọi người đều đang nhìn nó, cảm xúc mơ hồ khiến nó đỏ mặt! mẫu áo trắng đang ngả color vàng, cái quần vải, đôi dép quai hậu đã cũ nát làm cho nó lạc chủng loại giữa chúng bạn...Xong xuôi giấy tờ thủ tục nó bước thật nhanh thoát khỏi đám tín đồ ấy, ngay gần tới cổng thì tất cả tiếng call của một người con gái:"Bạn gì ơi!"Nó nghe thấy nhưng vẫn bước đi tiếp vị trong chiếc đám khinh bạn kia thì làm những gì có ai thân quen biết nó mà lại gọi. Tuy nhiên tiếng gọi lại cất lên, lần này to rõ ràng hơn:"Bạn gì khoác áo trắng ơi!"Ngó nghiêng xung quanh làm cái gi có ai mang áo trắng không tính nó...Thế thì đúng là nó rồi! Nó quay tín đồ lại thấy một người con gái xinh xắn, làn tóc búi cao, hai con mắt to đen nở niềm vui và tiến lại với nó!"Cậu gọi tớ à?" – Nó chỉ ngón tai vào phương diện mình và hỏi."Thế chả call cậu thì ai! Cậu bắt đầu lên đây nhập học bắt buộc không?""Um.. đúng rồi! Nhưng bao gồm chuyện gì cụ cậu?""Tại tớ thấy cỗ dạng của cậu, đoán là người ở xa lên ! Tớ là người bạn dạng xứ tại đây định giúp cậu thôi. Cậu kiếm được phòng trọ chưa?""Tớ không cậu à ! Vừa đặt chân lên trên đây thì tớ vào ngôi trường làm thủ tục nên còn chưa kịp tìm""Vậy nuốm này đi ! Nhà bác tớ dịch vụ thuê mướn trọ ngay gần bên cạnh đây, ngân sách chi tiêu cũng hợp lí ! giả dụ cậu không lo ngại thì ghé qua để xem thế nào?"Nó đứng thần người và không hiểu biết nhiều tại sao cô bé này lại mong giúp nó đính bắp:"Cậu...là ai? Cậu...quen tớ à?""Ừ đúng rồi tớ quen cậu mà. Vừa quen thuộc xong. Tớ thương hiệu Linh còn cậu thương hiệu gì?""Tớ...tớ thương hiệu Quân""Vậy thì bản thân đi thôi, tớ dẫn cậu đi!" - cô gái cười rạng rỡ cùng đầy tự tin.Nó suy nghĩ bụng không khéo cô gái này có mưu đồ gì đấy với nó chứ làm những gì có bạn tự dưng đi góp không công! nhưng lại nó vẫn demo đi xem khu vực trọ, nếu không ổn hay giá chỉ cao thì thì thôi, nó cũng chẳng mất gì..."Ừ! Cảm ơn cậu nhé!"Hai người, nó và cô bé lạ lùng tê đi bộ, vừa đi vừa thì thầm hỏi han nhau. Cô bé nói chuyện như thân mật nó từ khóa lâu lắm rồi, đầy đầy niềm tin không một ít e ngại... Đến khu vực trọ cô nàng hỏi chủ nhân phòng trọ (nó đoán đấy là bác nhưng mà cô kể) mở phòng mang lại nó xem. Căn phòng rộng chừng 20m2 bao gồm giường, tủ, chăn gối sẵn...căn phòng sạch sẽ gọn gàng. Đây là một trong những phòng trọ lý tưởng cho sinh sv – nó nghĩ. Và nó tưởng ngàng, phấn kích hơn lúc giá của phòng trọ này chỉ 300k/tháng, mức ngân sách quá phải chăng so với nó tưởng tượng với cho 1 căn phòng như thế này. Nó chấp nhận ngay tức khắc.Cô gái tên Linh ra về, nó tiễn cô ra mang lại cổng với cảm ơn rối rít. Nó vừa quay bạn vào thì lại nghe tiếng gọi của cô:"À à! Quân ơi!""Ơi cậu! Cậu nhằm quên gì à?""Không...! mà số smartphone của cậu là gì để bọn chúng mình nhân thể liên lạc""Um! Số tớ phía trên cậu nháy thanh lịch đi!""Rồi ! Ukie! Cứ thay nhé.. Bọn chúng mình học cùng lớp đề nghị còn gặp nhau nhiều!""Ơ...ơ...Thật à?""Thật chứ sao! Thôi cậu thu xếp đồ đạc rồi sinh sống đi. Tớ về đây" – cô gái vẫy tay chào nó...Nó ngô nghê vì hôm nay toàn phần đông chuyện lạ lùng đến cùng với nó..một thiếu nữ xinh xắn làm cho quen với nó, góp nó search phòng trọ, và các thứ lạ hơn vì chưng nó là thằng bên quê...Dọn dẹp xong xuôi, ngay mau chóng nó hotline điện thông báo với chị em ở quê về tình trạng nó ở trên này đã ổn, mẹ không phải lo ngại cho nó nữa. Vừa buông sản phẩm thì gồm tin nhắn tự Linh - cô nàng nó vừa quen."Cậu dọn dẹp, thu xếp đồ đạc chấm dứt chưa???""Tớ vừa dọn xong xuôi cậu à""Thế cậu nên ăn những gì chưa vậy???""Tớ mải dọn đồ nên còn chưa kịp ăn, tớ sẵn sàng đi nạp năng lượng đây""Hay quá!!! Tớ cũng chưa nạp năng lượng gì, bọn mình cùng đi ăn uống đi, cậu nghỉ ngơi đó hóng tớ nhé! Tớ qua bây giờ đây!! !Hi"Nó ngượng ngùng, lo ngại không biết bắt buộc trả lời như thế nào..Tiền người mẹ đưa mang đến nó không nhiều nếu tiêu xài phung giá tiền thì chi phí đâu cơ mà học nữa..đi ăn chẳng nhẽ lại bắt cô gái đã góp nó trả tiền...! Nó không nhắn tin lại với ngồi im im mong đó chỉ cần tin nhắn đùa. Lát sau bao gồm tiếng mở cổng, tiếng bước chân lại gần phòng trọ của nó..khẽ gõ cửa!"Quân ơi! Linh phía trên ... Đi thôi! Let"s go !!!!""Ơ.. đây đây.. Chờ tớ tí" - tiếng thì không thể chối nữa rồi, nó nghĩ.Linh đứng ngóng nó tức thì trước cửa! Linh vẫn nở nụ cười rạng rỡ:"Lâu thế""Tớ vừa cố gắng quần áo! Xin lỗi sẽ để cậu đề nghị đợi.. Bản thân đi thôi!"Dạo bước trên vỉa hè nó cùng Linh nói chuyện vui vẻ. Linh tạm dừng ở quán bánh mỳ patê còn nó vẫn mải bước tiếp. Linh thay vào cổ tay nó kéo lại:"Đây rồi Quân! Tớ thích ăn bánh mì!"Nó sững người. Đây là lần thứ nhất có một thiếu nữ nắm tay nó, nó cảm giác được đôi tay mềm mại ấm cúng từ Linh! sung sướng vì Linh lại thích ăn bánh mì, may quá, cân xứng với túi tiền của nó.Vì cửa hàng đông khách đề xuất hai người phải ngồi gần kề cạnh nhau. Tiếng nó mới lưu ý kĩ khuôn mặt Linh, làn domain authority Linh trắng không black nhẻm vị cháy nắng như nó, khuôn khía cạnh hiền, xinh xắn, song môi đánh son màu vơi càng tạo cho Linh rạng rỡ lúc cười, nụ cười rất có thể làm ngây bất tỉnh tất cả những chàng trai – nó thì thầm nghĩ."Quân sao mà chú ý tớ chằm chằm thế! khía cạnh tớ bao gồm nhọ à??""Không..không..không có gì" - Nó đỏ phương diện quay qua 1 bên, không đủ can đảm nhìn Linh nữa.."Nhìn Quân đẹp mắt trai lắm đấy biết không! tuy thế mà yếu như thỏ đế ý"Nó càng đỏ mặt rộng khi Linh nói vậy"Đấy đấy phương diện lại đỏ rộng rồi tề ..."Hai người quốc bộ về, nó chỉ gặm mặt xuống đất mà đi, Linh nói nó nhát là không sai, từ nhỏ nhắn đến lớn nó đã gần gũi với cô gái nào đâu."Đến bên tớ rồi! Tớ vào nhé. Quân về nhanh kẻo muộn là bác tớ đóng cổng đấy!"Linh vẫy tay chào rồi cấp tốc chân lao vào nhà, khu nhà ở 3 tầng to lớn lớn, phương diện tiền rộng, trước của nhà có rất nhiều bồn cây bonsai tạo dáng tuyệt đẹp. Nó tự hỏi bạn dạng thân "Tại sao một cô nàng xinh đẹp, bên giàu như Linh lại đi làm việc thân cùng với thằng nhà quê nghèo bí như mình, bạn như Linh thì cực nhọc gì kiếm tìm bạn...???" Nó nghĩ vu vơ cách về xóm trọ. Nằm vậy nhắm mắt nhằm ngủ nhưng mà nó ko tài như thế nào ngủ nổi để mai dậy mau chóng đi dấn lớp...những vấn đề ngày từ bây giờ đúng là kỳ lạ...cô gái kỳ lạ... Còn vấn đề Linh nói học thuộc lớp cùng với nó thì ai mà lại tin được, cấp thiết trùng hợp mang lại thế...Nghĩ rồi nó thiếp vào giấc ngủ cơ hội nào chẳng biết.Tiếng nhạc chuông smartphone kêu thành từng hồi làm nó thức giấc giấc..ú ngơi nghỉ cầm điện thoại cảm ứng thông minh lên nghe"Aa...L..ô..""Trời ơi! tiếng này mà vẫn còn đó cái giọng ngái ngủ đấy nữa... Dậy nhanh sắp vào lớp rồi"Đó là cuộc điện thoại tư vấn từ Linh."Hả..." Nó văng smartphone luống cuống chuẩn bị quần áo, sách vở....Chạy hộc mạng đến trường, vừa chạy mồm vừa nhồm tuồn gặm mẫu bánh mì...đến cửa ngõ giảng mặt đường hai tay phòng vào đầu gối thở dốc, vừa ngẩng phương diện lên thì nó trố đôi mắt nhìn. Linh đang ngồi ngay hàng đầu mỉm cười với nó:"Quân ngồi đây! Tớ dành riêng chỗ đến cậu đấy!"Các ánh nhìn chung xung quanh lại đổ dồn vào nó y giống như lần trước, một cái thằng như nó lại được người con gái xinh rất đẹp như Linh để ý, dành địa điểm cho chính xác là lạ đời. Nó gượng cười cợt và loại bỏ đi hết những chiếc nhìn bao quanh tiến vào ngồi cạnh Linh, mặt đỏ ửng lên, tay gãi đầu:"Cảm..cảm ơn cậu nhé!"Cứ như vậy những giờ học, buổi học chóng vánh trôi qua.***Mới vậy mà lại đã được 3 tháng kể từ lần đầu nó cùng Linh gặp nhau, 3 tháng cũng chính là khoảng thời hạn nó thầm yêu Linh mà lại nó chẳng dám thể hiện, chỉ dễ dàng vì nó nghèo. Bên phía ngoài nó cùng Linh là 2 người đồng bọn thiết, gắn bó... Còn về học hành nó vẫn tiếp đà từ cấp 3 - là một trong những sinh viên ưu tú của trường, đặc biệt là bộ môn Toán nó học vô cùng tốt, nó có công dụng tính toán, thống kê lại số liệu nhanh tới mức giảng viên cũng đề nghị ngỡ ngàng. Nó làm cho nhiều người trong lớp, trong trường bởi mặt nhưng lại không bằng lòng vì nó luôn luôn được các giảng viên ưu ái... Và dĩ nhiên nó cũng giúp sức được Linh các trong việc học tập.Thỉnh phảng phất Linh lại qua phòng trọ của chính nó nhờ giảng góp nhiều bài bác mà Linh ko hiểu.Một buổi tối, Linh gọi cho nó."Alô""Quân à! Cậu có ở chống trọ không ? Tớ qua nhé!""Tớ có! bài xích tập hả Linh?"Linh tắt lắp thêm ngay lập tức, chỉ vài ba phút sau Linh sẽ tới, xuất hiện cho Linh...vẫn là hình hình ảnh Linh như mỗi một khi nhưng gồm cái gì đó biểu lộ không ví dụ lắm, nó có cảm giác như Linh đang lo ngại về điều gì..."Linh à! Cậu vào đi.""Tớ...tớ..."- Linh âm thầm bước vào phòng với ấp úng."Cậu bao gồm chuyện gì à? Cậu đề cập tớ nghe đi!!!""Chỉ là...là...""Là sao...Cậu cứ nói đi tớ giữ bí mật cho! Biết đâu cậu nói tớ lại góp được cậu""Cậu bắt buộc giúp tớ nhé...!""Tớ hứa""Cậu hãy yêu tớ được không... Tớ thấy say đắm Quân ngay lập tức từ khi mới gặp mặt lần đầu... - Linh ngập ngừng - xưa nay tớ không dám nói là do tớ sợ tác động tới việc học của cậu, nhưng mà giờ tớ quan yếu giữ vào lòng lâu dài hơn được nữa... Cả ngày lúc này tớ sẽ nghĩ tương đối nhiều nên hiện nay mới đánh liều nói cùng với cậu!" - mặt Linh đỏ bừng.... – Nó Đứng im như trời trồng."Tớ yêu thương cậu! Cậu nghe rõ chưa?"Nó đơ người lại như bị hóa đá"Cậu yêu tớ ko Quân?"- lời nói của Linh như phạt ra từ lòng lòng... Linh giương đôi mắt to black láy quan sát nó như đợi đợi."Tớ ko xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn luôn là thằng công ty quê, tớ đâu bao gồm gì! Cậu là cô bé tốt buộc phải sẽ có không ít người quanh đó kia sẵn sàng chuẩn bị yêu cậu ... ""Nhưng tớ yêu cậu! Quân! Cậu trả lời tớ được không? Cậu gồm chút tinh cảm nào giành riêng cho tớ không?""Yêu tớ cậu đã chỉ khổ thôi! Cậu hãy tìm một ai khác được không?""Không... Tớ không bắt buộc biết! Cậu... Tất cả yêu tớ không... Cậu vấn đáp đi...!" – Linh nói trong giờ đồng hồ nghẹn ngào, nhị khóe đôi mắt linh hoen đỏ từ khi nào giờ vẫn khẽ rơi hồ hết giọt nước mắt"Tớ...yêu Linh! tuy thế tớ không xứng với thiếu nữ như Linh, phần đa người con trai ngoài kia hơn tớ về phần đa mặt" – Nó nói mà gần như hét..."Vậy xin Quân đừng nói lời làm sao nữa" – Linh ôm chầm mang nó, tựa vào ngực nó và khóc."Em...không đề xuất gì từ anh! ngoại trừ tình cảm!"Nó nghẹn lòng bởi tình cảm của Linh dành cho nó cơ mà nó không hề hay biết. Nó yêu Linh nhưng bấy lâu nó không đủ can đảm nói ra. Nó tưởng chừng như không bao giờ có thời cơ để nói. Nó từ biết thân phận của mình, nó nghĩ về nó không xứng danh với người con gái đẹp về rất nhiều mặt như Linh...nhưng hiện giờ đôi tay nó như bị con tim điều khiển và tinh chỉnh bởi từng nào tình cảm bị dồn nén, trường đoản cú nhốt xưa nay nay. Nó dang song tay bao phủ lấy Linh...lần trước tiên trong cuộc đời nó cảm thấy được tình yêu...mặc dù phần đa lo toan vẫn còn đó nặng trĩu...***Chuyện nó cùng Linh yêu nhau làm tất cả mọi fan xung quanh đều đề xuất ngạc nhiên, đặc biệt là một cô nàng như Linh lại yêu một thằng khố rách rưới áo ôm như nó."Nó có cái quái ác gì cơ mà Linh lại yêu nó..."- Đó là câu hỏi mà đa số chúng ta của Linh tự đặt ra.Nó loáng thoáng nghe trường đoản cú những anh bạn trong lớp, nó đích thực thấy xấu hổ, nó quan trọng nói lại giỏi phản ứng, mọi tín đồ nói đâu tất cả sai! Linh chắc rằng cũng biết tuy thế cô chẳng thèm bận tâm.Linh luôn luôn quan trung tâm nó, yêu nó, chẳng yên cầu ở nó điều gì. Nó tin rằng sau đây khi ra ngôi trường nó sẽ tìm được công việc ổn định, hoàn toàn có thể ngẩng khía cạnh lên với dành đều điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho Linh... Tuy vậy đây new là năm sản phẩm công nghệ nhất, còn hơn 3 năm nữa nó mới có thể thực hiện cái giấc mơ đó, liệu Linh có còn mặt nó, còn yêu thương nó như bây giờ, lòng nó như bị cào xé!Nó sợ hãi ngay ngày mai thôi Linh sẽ không hề yêu nó thì xung quanh nó chỗ này sẽ không thể một ai thân thiết, không bạn thân, không bạn bè và không....Mới nghĩ mang đến đó nó đang thấy chạnh lòng. Nó sẽ đi kiếm một quá trình có thể làm thêm kế bên giờ học để rất có thể kiếm được tiền! Để không còn phải nhờ vào vào khoản tiền mà bà mẹ nó trình lên từ quê nữa."Cô lên! chũm lên!" Nó lẩm nhẩm như đầy quyết tâm.Nhưng kiếm tìm một các bước phù hợp không phải là dễ, nó hỏi xin vấn đề bưng bê trong những quán ăn, nhà hàng nhưng ở chỗ nào cũng nên làm vào buổi sáng, nó phải đến lớp nên tất yêu làm được, còn những các bước khác thì nó đâu có kinh nghiệm tay nghề mà làm, tìm việc không đơn giản dễ dàng như nó nghĩ. Giá như gồm người trợ giúp nó trong chuyện này. "Hay là nhờ vào Linh, Linh là fan ở đây chắc hẳn rằng sẽ giúp được nó." cơ mà mà...không...nó sẽ không nhờ Linh...sẽ mắc cỡ lắm. Linh giúp nó từng nào chuyện rồi chẳng nhẽ mang lại chuyện này cũng nhờ Linh giúp."Thôi bao giờ kiếm được câu hỏi thì mang đến Linh biết sau" – Nó lầm bầm nói một mình."À đúng rồi! thằng Mạnh, nó cũng là bạn ở đây, nó hay nhờ mình giải hộ bài, các giờ kiểm tra tôi cũng thường nhắc đến nó, nó sẽ giúp đỡ mình chăng?" - như thể phát chỉ ra điều gì to lớn, nó mừng quýnh mà mong muốn ngày mai mau đến để nó có thể gặp mặt và nhờ vào Mạnh!Biết mạnh dạn là đứa hay đi học sớm hôm nay nó đến trường thiệt sớm để nói cách khác chuyện riêng rẽ với mạnh mà không một ai biết, chạy thật nhanh đến ngôi trường nó thấy mạnh mẽ đang ngồi ghế đá hút thuốc, nó chạy lại gần:"Hôm ni cậu tới trường sớm ráng ?""Ừ! Hôm như thế nào chả nuốm đi mau chóng ngồi hút thuốc lá chứ đi muộn nhưng ngồi hút thì giáo viên bắt chết"- Nói kết thúc câu mạnh khỏe lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi sâu khiến cho đầu dung dịch cháy lên đỏ lừ."Tớ nhờ cậu bài toán này được không? dĩ nhiên cậu góp được tớ"- Nó lo lắng nói."Cứ nói đê! phải biết chuyện gì thằng này bắt đầu giúp được chứ. Tiếng bảo giúp được hoàn thành cậu bảo tớ đi đưa thuốc phiện hộ để tờ chết à!" – mạnh cười, nó ngạc nhiên vì lời nói của Mạnh."Không..không tớ.. định nhờ vào cậu tìm kiếm hộ tớ việc làm vào đêm hôm thôi... Tại ở đây tớ chẳng quen ai với lại cậu là người ở đây chắc cậu góp được cần tớ new nhờ tới cậu..""Thì mẫu Linh nó cũng là người ở đây sao cậu không nhờ nó ấy" –Mạnh mỉm cười nhếch mép như đá đểu nó."Nhiều cái nó khó cậu à! Cậu góp tớ được không?. Tớ đi xin câu hỏi mà chỗ nào cũng không nhận người có tác dụng buổi tối.""Cũng gồm đấy nhưng việc này sẽ không biết cậu có tác dụng nổi không... Bài toán này đề xuất kín"- mạnh nói giọng như chuyện tác động lắm."Việc gì? Cậu nói đi""Trông sới...nghĩa là cậu chỉ vấn đề ngồi quán nước ngay sát xới lưu ý nhưng fan xung quanh, xem chừng xem có tín đồ lạ hay công an xung quanh quẩn, lởn vởn không... Trường hợp có gì xa lạ thì thông báo cho tớ là được" – mạnh nói nhỏ dại nhưng có vẻ như rất nghiêm túc, các câu nói của dũng mạnh làm nó đờ người. Nó nghĩ Manh là một dân giang hồ thực sự. Hiệ tượng Mạnh là đứa không nhiều nói, quần áo, đầu tóc lúc nào thì cũng bóng mượt, mồm luôn luôn ngoe nguẩy ngậm điếu thuốc, nó suy nghĩ Mạnh là 1 trong những công tử đơn vị giàu nạp năng lượng chơi chứ không cần ngờ to gan lớn mật lại là một trong con bạc."Tớ...tớ không đủ can đảm đâu.. Nhỡ gồm chuyện gì thì..." nó khiếp sợ nói"Chuyện gì là chuyện gì? quá trình nhẹ nhàng chỉ bài toán ngồi uống trà đá với Alô thôi nhưng cũng sợ. Chẳng qua là tất cả thằng làm cho chân trông sới vừa mới nghỉ đề nghị mới bao gồm chỗ, ko thì chẳng rước đâu ra nhưng có câu hỏi dễ tìm tiền thế, lương 200k/đêm từ 8h tối đến 4 giờ sáng. Chừng ấy đủ mang đến thằng như câu tiêu nhòe!"Đúng là các bước này là phạm pháp, có rất nhiều tiềm ẩn rất nhiều 200k/đêm nhưng mà chỉ việc ngồi uống nước và quan sát thì chính xác là quá cuốn hút nó, số chi phí ấy nó có thể chi tiêu cho các thứ nhưng mà không đề nghị tiền trợ cấp từ bà mẹ nó nữa... Nhưng...nhưng... " - Nó đăm chiêu suy nghĩ!"Thế là bao gồm làm không để còn biết, cậu không làm thì cũng đều có người khác có tác dụng thôi tớ đâu có nhất thiết... Cậu đang nhờ tớ chứ gồm phải tớ nhờ cậu đâu!" – Giọng dạn dĩ cứng rắn làm nó đưa ra quyết định trong nháng chốc. "Không làm cho thì có fan làm mất, thời gian đấy tiếc nuối cũng không kịp" - Nó nghĩ."Được! nắm bao giờ bước đầu làm hả cậu?""Tối ni tầm 7h30 ra cửa hàng nước đầu ngõ 4 – Nguyễn Trãi dứt alô tớ ra luôn, còn những điều đề xuất dặn cậu, số smartphone tớ phía trên cậu nháy sang để tớ lưu, số lạ là tớ ko nghe đâu"
*
Blog tình yêu : ANH YÊU EM! NHƯNG... ANH NGHÈO