Trong mỗi cuộc đời của chúng ta, ai cũng có một thời cắp sách tới trường, ai cũng có những k‎ý ức thân thương của tuổi phượng hồng với bạn bè, Thầy Cô dưới mái trường thân yêu, để khi đã xa sẽ luôn nhớ và mang theo mình trong mỗi trang lưu bút, trong mỗi bước chân trên đường đời. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất chợt nó ngồi nơi đây, nơi chỉ còn một mình nó, thì những kí ức của những người bạn , những hồi ức về tình cảm tuổi học trò lại ùa về với nó ... lung linh và thật đẹp. Trong những thời khắc ấy, có biết bao nhiêu những cảm xúc được thăng hoa thành những bài thơ thật đẹp, thật ý nghĩa. Những bài thơ ấy như một sự gửi gắm những tình cảm và nỗi niềm của một thời học sinh. Hãy cùng Toplist theo chân những cảm xúc thăng hoa ấy qua các bài thơ viết về tuổi học trò nhé bạn thân mến!


1234567891011121314151617181920
1 85
1
85

Kỷ Niệm Thời Áo Trắng


Tuổi học trò cắp sách tới trường với những tà áotrắng bay bay, với biết bao nhiêu những kỷ niệm buồn vui không nói nên lời.

Bạn đang xem: Bài viết về kỉ niệm tuổi học trò

Nắng ươm hồng trải nhẹ bóng chiều rơiTô điểm sắc bâng khuâng trời cõi hạVùng kỉ niệm dâng trào không thể xóaTuổi học trò ôi đến lạ vấn vương Thắm rạng ngời màu áo thật mến thươngNhư mây trắng khắp sân trường phủ bọcGhế đá cũ hàng cây bàng cạnh gócBiết bao mùa lũ bạn học bài thi Vỏn vẹn còn khoảnh khắc buổi chia ly

Bằng lăng tím buồn thêm vì cách biệt

Xin gửi tặng chút niềm kia da diết

Những tạ từ nên đem viết thành thơ.


Tà áo trắng buông hồng trải nhẹ bóng chiều rơi
2
69
2
69

Tình yêu toán học


Dântoán học không hề khô khan chút nào nhé.

Lốivào tim em như một đường hàm số

Uốnvòng vèo như đồ thị hàm sin

Anhtìm vào tọa độ trái tim

Mởkhoảng nghiệm có tình em trong đó

Ôimắt em phương trình để ngỏ

Rèmmi mịn màng nghiêng một góc anpha

Máitóc em dài như định lí Bunhia

Vàmôi em đường tròn hàm số cos

Xinem đừng bảo anh là ngốc

Sinhnhật em anh tặng trái cầu xoay

Vàđêm Noel hình chóp cụt trên tay

Anhgiận em cả con tim thổc thức

Mãiem ơi phương trình không mẫu mực

Emlà nghiệm duy nhất của đời anh.


Các bạn nam chuyên toán làm thơ tặng các bạn nữ
3
40
3
40

Tình yêu Lý học


Họcsinh Khoa vật lý cũng lãng mạn không kém gì ai đâu nhé

Anhgặp em cảm hứng một tình yêu

Haiánh mắt giao thoa và nhiễm xạ

Anhbối rối lao vào trường điện lực

Tìmquang hình chinh phục trái tim em

Khiđêm về cường độ nhớ thâu đêm

Tronggiấc mơ hình em là ảo ảnh

Anhvẫn bước trên con đường quý đạo

Haicuộc đời giao điểm ở nơi đâu.


Các học sinh Khoa Lý cũng rất lãng mạn
4
19
4
19

Màu tím thuỷ chung


Màutím có lẽ là màu đặc trưng của tuổi học trò. Không chỉ là màu của mực tím, màutím còn được nhân hoá dưới nhiều góc độ khác nhau dưới con mắt của những thi sĩtuổi học trò.

Ngườita bảo màu tím là chung thuỷ

Tímchân thành son sắt của con tim

Tímu buồn với dáng dấp im lìm

Tímđau khổ của tình yêu đổ vỡ.

Tímlà sắc hoa màu nhung nhớ

Tímđoan trinh thể hiện ở tâm hồn

Tímâm thầm chịu đựng mọi cô đơn

Tímson sắt cho đi không đòi lại.

Tímđã yêu ai là mãi mãi

Tímkhông cần nhung lụa với vàng son

Tímđơn sơ trong cuộc sống tâm hồn

Tímchấp nhận thả mình trong bóng tối.

Tímbước đi không có hoa trải lối

Tímcuối đầu thua thiệt với quyền uy

Tímchua cay khi tình chẳng còn gì?

Tímu hoài với niềm đau chất ngất.

Tímlặng lẽ yêu gió buốt vào lòng

Tímthương sầu ai có biết cho chăng?

Tímrun rẩy dưới trời đông băng giá

Khônghiểu sao tôi lại yêu màu tím

Cólẽ tím dại,tím buồn,tím cô đơn

Thươngmàu tím bơ vơ chiều chủ nhật

Phốlên đèn màu tím vẫn lang thang...!


Màu tím tuổi học trò
5
48
5
48

Nhớ mùa hạ xưa


Cứmỗi dịp tháng tư về, hoa Phượng đỏ thắm, những cảm xúc chia tay lại ùa về trongmỗi người chúng ta khi sắp phải xa bạn bè, xa người ấy.

Thángtư về phượng đỏ thắm sân trường

Chợtnhớ mối tình dễ thương ngày ấy

Bàithơ tình anh viết trên trang giấy

Traoem rồi sao vẫn thấy bâng khuâng

Ánhmắt giao nhau trong dạ lâng lâng

Saoquên được cái tuổi hồng ngày đó

Thuởhọc trò mộng mơ cùng mây gió

Haiđứa mình luôn gắn bó bên nhau

Anhchở em đi bất cứ nơi đâu

Trênchiếc xe đạp bạc màu sơn tróc

Emngồi phía sau gió vờn mái tóc

Suốtmột thời ta cùng học cùng chơi

Nụhôn đầu anh vẫn nhớ em ơi

Thậtngọt ngào khi bờ môi gắn chặt

Nguyệnước mai sau tình mình son sắt

Khôngcó gì chia cắt được tình ta

Thángtám về mùa hè cũng trôi qua

Haiđứa chúng mình chia xa hai lối

Cũngvì ngày xưa một thời nông nổi

Tamất nhau rồi biết lỗi của ai

Thờigian phôi pha bao tháng năm dài

Giờnhận ra ta đều sai em ạ

Anhvề đây khi sân trường vào hạ

Nhớem nhiều anh nhớ cả hè xưa.


Kỷ niệm mùa hạ
6
18
6
18

Cơn mưa sân trường


Nhữngcơn mưa bất chợt tưởng chừng như vô thường, nhưng dưới tâm hồn thi sĩ của tuổihọc trò lại trở lên hoài niệm đến thế.

Mùahạ về trời trong xanh đầy nắng

Emnhớ không thời áo trắng ngày xưa

Cónhững chiều trời bất chợt đổ mưa

Hạtmưa rơi sân trường xưa loang nước

Cónỗi buồn không thể nào nói được

Khita ngồi trong lớp đếm mưa rơi

Hạtmưa nào nghe lạnh buốt trong tôi

Hạtmưa nào chơi vơi trong nỗi nhớ

Ngàymai đây khi kẻ đi người ở

Giọtmưa nào như không nỡ chia ly

Giọtlệ sầu làm ướt đẫm bờ mi

Anhvẫn biết anh đi em buồn lắm

Sântrường rơi rơi đầy hoa phượng thắm

Nụhôn ngọt ngào say đắm trong mưa

Ngàylên đường em đã tới tiễn đưa

Nơichiến trường anh nhìn mưa nhớ quá

Nhớsân trường nhớ cơn mưa mùa hạ

Anhtrở về trường xưa đã đổi thay

Gặplại em tay ta nắm trong tay

Nơitrường xưa nay em là cô giáo

Mốitình xưa trải qua bao giông bão

Haiđứa mình mãi hoàn hảo một đôi.


Mưa thật đẹp và lãng mạn
7
21
7
21

Tình yêu áo trắng


Tìnhyêu tuổi học trò thật đẹp. Tình yêu đó rất vô tư, ngây thơ trong hồn nhiên nhưnhững tà áo trắng.

Nỗinhớ đầu đời em nhớ về anh

Nhớtuổi học trò tình xanh ước vọng

Áotrắng tan trường bay trong gió lộng

Eấp thư tình giấc mộng đầu tiên.

Kýức ngọt ngào năm tháng vẹn nguyên

Lưulạc trăm miền tình xưa còn đó

Cócây còng già bạc đầu trong gió

Lớpvỏ xù xì còn rõ hàng tên.

Aixa ai rồi ,ai nhớ ai quên

Nhânchứng tình đầu đôi tên còn đó

Nétchữ nghiêng nghiêng với dòng mực đỏ

Bêncạnh hoa hồng còn có đôi tim.

Mấymươi năm rồi tăm cá bóng chim

Ngườiở phương xa ,người tìm kỷ niệm

Đểgiấc mơ xưa nữa chừng tắt lịm

Nuốitiếc ngập lòng chiều tím hoàng hôn.

Mùahạ lại về nỗi nhớ dài hơn

Nhớcây còng già trước sân trơ trọi

Aiở xa xôi có từng về lại

Tìmkiếm một thời vụng dại hồn nhiên.


Tình yêu thời áo trắng
8
37
8
37

Dáng Thầy


Thầy cô luôn để lại trong mỗi chúng ta những ký ức thật đẹp. Cho dù sau này có đi đâu, về đâu thì chúng ta cũng luôn nhớ về thầy cô với một lòng biết ơn vô hạn.

Ngắmnhìn gió thổi chiều nay

Rồiem bỗng thấy tóc thầy bạc thêm

Ngỡđâu bụi phấn trên thềm

Màhồn xao xuyến nhẹ êm cõi lòng

Baonăm chờ đợi cùng mong

Quayvề lớp học đứng trông bóng thầy

Gióđưa thoang thoảng làn mây

Quayvề trường cũ mà thầy đi xa.

Nhiềunăm xa cách quê nhà

Trườngxưa vẫn đợi, cây đa vẫn chờ

Thờigian dệt mấy vần thơ

Choem nhận lấy bến bờ yêu thương

Thầyơi? Nhớ nắng sân trường

Ngàycòn đi học vấn vương tâm hồn.


Cho dù sau này có đi đâu, về đâu thì chúng ta cũng luôn nhớ về thầy cô với một lòng biết ơn vô hạn.
9
41
9
41

Nhớ Quá Bạn Tôi ơi


Mỗi khi ta về thăm trường cũ, ta lại bồi hồi sao xuyến nhớ bạn xưa

Nhớ
Quá Bạn Tôi ơi

Chiềunay về thăm trường cũ

Tìmnhặt những cánh phượng rơi

Kỷniệm xưa giờ yên ngủ

Phongsương sỏi đá một thời

Dĩvãng im lìm rêu phủ

Sântrường xưa ta vui chơi

Gốcphượng già như nhắn nhủ

Tìnhxưa không nói lên lời

Nửađời quay cuồng vần vũ

Trởvề bỗng thấy chơi vơi

Bạnbè đâu còn đông đủ

Giờđây mỗi đứa một nơi

Cóđứa đã thành tỷ phú

Cóbạn còn khó trong đời

đứa ra quân xuất ngũ

Cóbạn vĩnh viễn xa rồi

Giólay cây buồn ủ rũ

Chợtnghe lệ đắng bờ môi

Mongđược trở về quá khứ

Nhớquá các bạn tôi ơi.


Nhớ Quá Bạn Tôi ơi
10
15
10
15

Thơ tình tuổi học trò: Nụ hôn trộm


Tìnhyêu học trò thật trong sáng. Đó chỉ là những ánh mắt nhìn trao nhau, những cáicầm tay ngại ngùng. Nhưng đôi khi tình yêu tuổi học trò lại là cái hôn trộm đầye ấp.

Bài viết kỷ yếu về tuổi học trò hay

Bài viết kỷ yếu về tuổi học trò mang tới mẫu lời mở đầu kỷ yếu, bài viết kỷ yếu hay cho các em tham khảo, có thêm nhiều ý tưởng mới cho cuốn kỷ yếu của lớp mình. Giờ phút chia tay cận kề nghẹn ngào không thể diễn tả thành lời, bao cảm xúc ùa về.


*

Để lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những kỷ niệm đẹp thời cắp sách tới trường thì các em học sinh thường cọn viết kỷ yếu, lưu bút vào dịp cuối năm. Thế nhưng để viết kỷ yếu thế nào cho thật hay, thật ấn tượng thì mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Trường Trung cấp Bách Nghệ TP.HCM để có thêm nhiều ý tưởng:


Bạn đang xem: Bài viết kỷ yếu về tuổi học trò hay

Lời mở đầu kỷ yếu trường học

Vào một ngày đầu đông trong cái se se lạnh của gió đầu mùa, cuốn kỷ yếu chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường Trung học phổ thông chuyên …….. đã hoàn thành. Đúng như tên gọi “20 năm – Hành trình những người mang lửa”, qua 60 trang, cuốn kỷ yếu đã kể những câu chuyện về “lửa”. Đó là những hình ảnh gợi về người “nhen lửa” trong những buổi đầu khó khăn; chuyện những người “truyền lửa”, thắp sáng ước mơ và khát vọng tri thức cho những tài năng tương lai. Từ ngôi nhà chung này, hàng ngàn “ngọn lửa” đã được thắp lên và đang tỏa sáng khắp mọi miền tổ quốc để làm rạng danh truyền thống hiếu học của chuyên ……..

Đó còn là câu chuyện của những người ở lại hôm nay, cứ mỗi năm, mỗi mùa lại lặng thầm tiếp tục “nhen” và “truyền lửa”, ngọn lửa của trái tim và khối óc, đam mê và sáng tạo, của những cống hiến và nỗ lực quên mình, của sự bao dung và tha thứ… với bao thế hệ học trò. Để rồi trong dịp hội trường năm nay sẽ có hàng trăm “ngọn lửa” tụ họp về và thắp lên truyền thống 20 năm của Trường Trung học phổ thông chuyên …………

Hi vọng với cuốn kỷ yếu này, chúng ta sẽ có dịp hiểu hơn về đồng nghiệp, về thầy cô, bạn bè và mái trường của mình. Hành trình những người “truyền lửa” đã đi qua chặng đường 20 năm và hành trình đó sẽ còn được các thế hệ hôm nay tiếp bước mãi mãi. Thành công của chặng đường 20 năm nhắc nhở mỗi chúng ta hôm nay cần phải nỗ lực hơn nữa để vượt qua những giới hạn của bản thân bởi lẽ sự sáng tạo bao giờ cũng cần đến lửa trái tim.

Xin trân trọng giới thiệu đến quý đại biểu, quý thầy cô giáo, các bậc phụ huynh, các thế hệ học sinh nhà trường cuốn kỷ yếu “20 năm – hành trình những người mang lửa”.

Những bài viết kỷ yếu hay về tuổi học trò

Bài kỷ yếu 1

Những cơn mưa chuyển mùa đang dần thay thế cái oi bức của khí trời, trên tán cây phía xa kia, sắc đỏ hoa phượng đã bừng dậy, rực rỡ, ấm nồng cả góc phố thân quen. Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoát mà bây giờ đây chỉ còn vài ngày nữa thôi là ghế đá, sân trường, phấn trắng, bạn bè thân chì còn trong kí ức.

Nhớ ngày nào “chân ướt chân ráo” bước vào trường, quên sao được cái cảm giác bồi hồi, ngỡ ngàng xen lẫn lo sợ trước sự rộng lớn của ngôi trường cấp ba này. Vậy mà giờ đây tất cả như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi: Gốc phượng già cuối hành lang, hương hoa sữa thơm nồng ngoài cửa lớp, đồi cọ, rừng dương, khoảng sân trường ngập nắng và gió ríu rít những tiếng chim non.

Ngày hôm qua, khi bước vào ngôi nhà A6, nhìn bao gương mặt xa lạ, trái tim nhỏ bé của tôi chợt đập những nhịp liên hồi, run sợ tự hỏi không biết 41 gương mặt xa lạ kia có làm cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ ngập tràn những yêu thương như lũ bạn thời cấp hai hay không?

Và bất ngờ thay khi tôi phát hiện ra trái tim nhỏ bé khi xưa của tôi giờ là một vũ trụ bao la không giới hạn, 41 gương mặt xa lạ ấy giờ đang hiện hữu trong từng góc nhỏ, từng ngăn bí mật nơi trái tim tôi. 41 gương mặt 41 tính cách khác nhau: 1 Cường liến thoắng, 1 Trúc Phương “cây sậy” dịu dàng, 1 Thanh Phương đáng yêu, 1 Hồng Nguyên tốt bụng hay một Tuấn Kiệt hết lòng vì bạn bè.

Nhớ lắm những giây phút bạn bè bên nhau với biết bao kĩ niệm, nhớ những lần hội thao ở trường, từng tiếng reo hò đến khàn giọng, từng cái siết tay, nhảy cẫng lên khi đội mình vào rổ. Nhớ cả giây phút giải quán quân vụt khỏi tay cả lớp con gái, con trai ôm nhau mà khóc, những giọt nước mắt của nỗi buồn nhưng thấm đẫm hương vị tình thân.

Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày đến lớp là một ngày tôi nhận thêm một yêu thương từ những điều tưởng chừng như giản đơn trong ngôi nhà ấy. Tôi nhân ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm nghị dáng vẻ cao lớn của thầy chủ nhiệm là một trái tim ấm nồng, là một nụ cười hiền như ông bụt, là mong mỏi những đứa chúng tôi có thể đạt được những kết quả thật cao trong kì thi quyết định sắp tới. Lo lắng là thế, quan tâm yêu thương là thế nhưng đã bao lần những đứa học trò ương bướng, nghịch ngợm chúng tôi làm thầy buồn, phiền muộn. “Thầy ơi! Chúng con xin lỗi!”.

Đâu đó vang lên lời hát “có ước muốn trong cuộc đời này, tôi mong ước thời gian hãy ngừng trôi, cho tôi được sống mãi với những tháng ngày đầy ắp tiếng cười, cho tôi có thêm thời gian để nhìn lại, để gửi trọn yêu thương cho thầy cô, bạn bè, cho những góc nhỏ của ngôi trường thân mến.

Ngày mai, trong hành trang tôi mang theo bước vào đời sẽ luôn có những kỉ niệm của một quãng đời tôi đi học. A6 ơi! Dẫu mai này mỗi đứa một phương chúng mình không thể gặp nhau nhưng hãy luôn nhớ về nhau, về những kỷ niệm mà chúng mình đã có với nhau, A6 nhé!

Bài kỷ yếu 2

Thế là hoa phượng lại nở, tiếng ve nức nở gọi hè lại vang lên. Đó là tín hiệu của một niên học đã sắp hết và rồi điệp khúc xa nhau của chúng ta lại bắt đầu tiếp diễn. Thế nhưng lần này chúng tôi không còn cảm giác hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, vui rồi buồn, buồn rồi lại vui nữa mà nó chỉ còn là một nỗi tiếc nuối không nguôi. Năm nay đã là năm cuối cấp rồi, là năm phải xa rời mãi mãi mái trường thân yêu sau bao năm liền khăng khít, là năm mà chúng tôi phải bước vào những ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Khi nhìn lại những khoảng thời gian đã qua, những tình cảm của bạn bè, của thầy cô tôi lại dâng trào cảm xúc. Tôi thật may mắn khi được học ở một ngôi trường được nhiều người khen ngợi, đặc biệt là được học ở lớp 12A3.

Tôi cũng thật sự hạnh phúc khi là một trong những thành viên của lớp được gọi là vua bóng rổ của trường. Lớp chúng tôi chơi thể thao rất hay với những bạn chơi cừ khôi như là: Thanh Đạt, Thanh Nhân, Kỳ Trung, Hoàng An. Các bạn khác trong lớp cũng tỏ ra yêu thích thể thao trong chính giờ học thể dục với các môn như: đá cầu, cầu lông… Các bạn học hết mình và chơi hết mình với khả năng của bản thân. Giờ giải lao của lớp chúng tôi thật vui nhộn. Chúng tôi thường tụm lại nói chuyện, đố vui, hay giải đề kiểm tra tập trung mà trường vừa cho. Những trận cười nhộn nhịp, hả hê của chúng tôi khi giải đúng được những câu đố, hay bất ngờ trước câu trả lời dí dỏm, hay thỏa chí khi làm bài đúng… Cũng có lúc lại buồn bởi những đề kiểm tra khó sợ mình làm điểm thấp.

Những cảm xúc chân thật buồn, vui của tuổi học trò đều được thể hiện trên gương mặt thơ ngây. Thỉnh thoảng tụi bạn Kỳ Trung, Phước Lộc, Thành Đạt… lại tổ chức liveshow ca nhạc làm những bạn nữ dãy kế bên, những bàn trên quay xuống để thưởng thức và trên miệng vẫn nở nụ cười hồn nhiên. Khi đến những đợt kiểm tra tập trung ở trường thì mọi người lại tất bật lo bài vở để chuẩn bị cho đợt kiểm tra đạt nhiều thành công và chúng tôi cũng thường nói với nhau: ” Ê tối nay nhớ gọi tao dậy học bài với để tao ngủ quên à”. Đó là những kỷ niệm in sâu vào trong tâm trí của tôi. Những tình cảm ấy sẽ không bao giờ mờ nhạt đi khi bước sang những giảng đường mới ở các hệ Trung cấp, Cao đẳng hay Đại học.

Và rồi hình ảnh động lại trong tôi với biết bao niềm cảm phục và kính trọng đó là thầy chủ nhiệm của tôi. Hình ảnh của một người thầy dù bệnh cũng không thể yên tâm nghỉ ở nhà dưỡng bệnh mà lại tất bật lo lắng cho học trò mình. Thầy vừa là người truyền dạy kiến thức vừa là người cha của 39 đứa con. Chúng tôi đều biết thầy rất thương chúng tôi. Cũng như thầy từng nói có thương mới có la rầy. La để chúng tôi học tốt hơn, từ bỏ những trò chơi vô ích tốn thời gian. Mà năm nay là năm cuối thầy muốn chúng tôi tập trung hơn, chuyên tâm hơn để chúng tôi thành công trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, và xa hơn nữa là kì thi đại học, cao đẳng. Nếu mai đây tôi phải xa rời mái trường thân yêu, xa rời 12A3, xa rời bạn bè, thầy cô những kỉ niệm ấy sẽ sống mãi trong tôi đến suốt cuộc đời. 12A3 ơi tôi muốn nói rằng: ” I love 12A3 forever”.

Bài kỷ yếu 3

Nắng tháng năm. Nắng mùa thi. Nắng chói chang, gay gắt, ra dáng một mùa hè nóng bức thực thụ. Ở khoảng không gian nào đó đã xuất hiện sắc đỏ của những bông hoa phượng đầu tiên, rực rỡ và kiêu hãnh dưới ánh nắng vàng mật. Mấy ngày trước, phượng đã ấp úng hé nở ngỡ ngàng trong mắt ai, nhưng sự vội vàng và bận bịu cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Phượng ơi… nở làm chi…!? Trời xanh, xanh lắm nhưng lòng ai thì đang gợn mây mù… Đi giữa sân trường, đưa tay xoa nhẹ lên mặt cho đỡ rát nắng, nheo mắt chóng lại sức chói chang của ánh nắng nổ lửa, tự nhiên thấy mắt mình cay quá! Cay vì nắng ư – hay bởi vì lòng ai cay rát quá? Bất giác giật mình, thổn thức: Mùa phượng cuối rồi sao…?

Bao nhiêu năm rồi có bao giờ tôi không mong được thấy phượng nở đâu, nhưng năm nay phượng nở sao sớm quá? Vậy là đã tròn 12 mùa phượng rực hồng, tròn 3 chặng đường học tập. Nhớ da diết làm sao buổi học đầu tiên với bao bỡ ngỡ, lạ lùng: trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới… Thế mà giờ đây sao tất cả lại trở nên thân quen quá! Ba năm thời trung học phổ thông đã sắp hết rồi. Ba năm – một khoảng thời gian học tập, rèn luyện dưới mái trường này – không hẳn là dài nhưng cũng đủ để biến nơi đây thành kỉ niệm yêu thương… yêu thương đến nỗi, giờ phút này đây, dù có nhắm mắt lại, chúng tôi cũng vẫn có thể hình dung được toàn cảnh ngôi trường này, với thầy cô, bạn bè, hàng cây, ghế đá,… với biết bao vui buồn, nụ cười và nước mắt của tuổi học trò. Nhưng… tất cả sắp phải xa rồi… !

Như quy luật xuân đi rồi hạ đếnLớp một xong sẽ có lúc mười haiCánh phượng nào xoay bay vào nỗi nhớHạ vô tình đem hai chữ “chia tay”.

Các bạn có nhớ không, mới hôm nào đại gia đình P14 chúng ta còn náo nức rộn rịp chuẩn bị hội trại, dù là vừa thi xong mệt lắm, nhưng ai nấy đều hăng hái bắt tay vào việc, tranh thủ suốt đêm chỉ mong sao năm cuối cùng mà vẫn được hưởng trọn vẹn cảm giác ấm cúng khi cùng nhau quây quần trong khu trại đẹp đẽ của lớp mình. Và hơn nữa là… biết bao giờ chúng ta lại có thể cùng nhau làm trại như thế này nữa, mà dường như điều đó là không thể nữa rồi…

Cô ơi, tụi con lại nhớ tới cô! Đêm trại năm nay cô không có mặt ở trại của gia đình mình thường xuyên như hai năm trước vì bận việc của trường, cô không còn cùng tụi con cầm dùi và chiếc trống con đi giao lưu khắp các lớp, làm náo động bất cứ nơi nào gia đình mình đến, làm tỉnh lại không khí mệt mỏi khắp sân trường lúc gần hai giờ sáng… Nhưng cô ơi điều mà tụi con hạnh phúc nhất là dù làm gì tụi con cũng luôn có cô bên cạnh động viên tinh thần, dù là không phải lúc nào cô cũng ở bên tụi con, chăm sóc từng li từng tí, nhưng trong sự nổ lực của tụi con luôn có cô. Cách cô truyền lửa nhiệt huyết cho tụi con không giống ai cả cô ơi: cô ít khi cho tụi con biết cô muốn ở tụi con điều gì qua lời cô khuyên dạy mà là qua những câu chuyện cô kể tụi con nghe, những trường hợp cô đã trải qua, có khi nhắc lại cùng tụi con mà mắt cô cứ hoe hoe đỏ. Mỗi lần tụi con vấp ngã hay mắc khuyết điểm cô lại nhắc tụi con nhớ câu chuyện chiếc bình nứt, dù bình không giữ được nước nhưng trên đường vận chuyển chiếc bình đó đã có thể làm tươi tốt cho biết bao cây hoa…Chỉ vậy thôi nhưng thấm thía lắm cô ạ…

Tất cả như chỉ mới hôm qua thôi vậy mà nhìn về thực tại thì đã đến lúc sắp phải chia tay rồi…

Thời gian bây giờ chỉ còn được đếm ngược và tính bằng từng ngày, từng giây, từng phút, không phải bằng sự náo nức chờ hè như năm nào nữa mà lại như có gì ngậm ngùi, tiếc nuối quá! Ngồi lại gần nhau, tựa vai nhau những giờ rảnh rỗi, hát nhau nghe, tự dưng có những lúc nước mắt sao cứ vội rơi không cầm lại được. Những trái tim đồng điệu đã tự hiểu nhịp đập của nhau, hiểu rằng mỗi chúng ta đang nghĩ gì nên cũng chẳng thể thốt lên lời nào cả. Ánh nhìn kia là những nỗi niềm vương vấn, nụ cười gượng trên môi giữa lúc ánh mắt còn nhoè nhòe uơn ướt là để giấu đi những cảm xúc chưa từng có và cũng không ai muốn có, là để an ủi nhau rằng “còn ngồi đó chứ có chia tay đâu”!

Có thể trên đường đời mỗi người sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong cùng một lớp với những gương mặt này, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau đùa nghịch, có lúc dỗi hờn, ganh ghét,… điều ấy gần như là không thể…Nghĩ đến điều này, tôi biết chứ, các bạn của tôi, ai ai cũng cố nở nụ cười trên môi nhưng nước mắt thì lại đang chảy trong lòng mỗi người, tim ai cũng thắt lại khi nghĩ đến hai chữ “chia tay”. Dẫu biết rằng buổi tiệc nào rồi cũng phải tàn, buổi họp nào rồi cũng phải tan và… lần gặp gỡ nào rồi chẳng phải chia tay…Nhưng, đừng buồn nhé bạn ơi nếu một ngày nào đó, quay trở về lớp học ngày xưa bỗng cảm thấy thiếu vắng những tiếng cười vui, những gương mặt thuở nào, đứng trước cửa lớp chờ hoài mà chẳng thấy bạn bè cùng vào học… Đừng khóc nhé bạn ơi nếu một ngày nào đó tôi và bạn chia xa, xa cả cái tuổi học trò thơ dại, muốn gặp lại nhau cũng chẳng biết phải đợi đến khi nào…

Tôi đứng lặng im giữa dòng đời buồn tẻBạn tôi cười ngạo nghễ lệ tuôn rơiHai mảnh đời như hai dòng thước kẻSao xót xa không nói được thành lời

Giữa nhịp sống hối hả, năng động, có lúc ta quên đi ý nghĩa của những giá trị giản đơn, thường nhật, cho đến khi sắp mất đi rồi, bất giác ta với tay níu giữ mà tưởng chừng như không còn kịp nữa… Giây phút này đây, tôi chợt nhận ra tình bạn đáng quý biết dường nào. Phải, nếu như không có các bạn có lẽ đã khác đi nhiều rồi: ai sẽ cùng tôi trải qua những khó khăn trong học tập, ai vịn nhẹ vai tôi bảo “cố gắng lên”, ai ngồi kể tôi nghe những câu chuyện cười đôi lúc chẳng mấy duyên rồi cùng tôi cười như nắc nẻ, ai bật khóc cùng tôi khi nhắc đến một ngày nào đó “sáng đi học tao với mày không gặp nhau”..? Những giây phút bên các bạn thật bình yên! Nhưng… thời gian thì không bao giờ ngừng lại…Thế nên hãy trân trọng từng giây phút bên nhau bởi lẽ không ai có thể lấy lại thời gian đã mất dù chỉ một giây. Dẫu có nuối tiếc nhưng hãy luôn quý trọng và thầm cảm ơn rằng trong những ngày tháng qua, sáng thức giấc, ta được đến lớp, được học tập, được vui đùa bên các bạn, được gắn bó, yêu thương để thấy ấm áp dâng tràn; hãy trân trọng từng nụ cười, từng giọt nước mắt, cả những giận hờn, trách móc, đua ganh… Dù những gì hôm qua đã trở thành quá khứ, xin hãy lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng yêu nhất, hồn nhiên nhất của tuổi học trò, làm hành trang vững tâm bước tiếp vào tương lai…

Ngày chia tay chắc sẽ thật buồn nhưng tôi không muốn ngày ấy đong đầy nước mắt. Sao không cười lên với niềm hạnh phúc vì những ngày tháng qua chúng ta đã được bên nhau và hãy tin tưởng rằng lũ chúng ta sẽ mãi có nhau trong cuộc đời này…?

Lời cuối cùng tôi muốn nói với tất cả các bạn rằng “Tôi ước gì còn được ở bên các bạn – bên P14 lâu hơn…mãi nhớ các bạn!” Thương chúc đại gia đình chúng ta thành công rực rỡ trong kì thi tốt nghiệp và Đại học – Cao đẳng sắp tới. Chúc các bạn luôn hạnh phúc, vui vẻ, tự tin, thành công trong cuộc sống…

Bài kỷ yếu 4

Vòng thời gian cứ miệt mài quay. những cơn mưa lất phất cũng đã làm dịu hẳn cái nóng oi bức của mùa hè.

Ngồi bên khung cửa sổ nhìn những cơn mưa ấy lòng tôi lại thấy bâng khuâng đến lạ lùng. Ngày chúng tôi phải xa mái trường Chợ Gạo thân yêu cũng dần hiện ra trước mắt. Mới ngày nào chúng tôi còn là những cô, cậu học trò lớp 10 bước vào trường với bao điều xa lạ. Nhưng cũng đã dần dần quen được với trường lớp, nhớ từng ngày cắp sách tới trường và lớn lên trong sự yêu thương dạy dỗ của thầy cô. Lớp 10 qua đi chúng tôi lại tiếp tục hành trang lên 11, chúng tôi cảm thấy mình lớn hơn trước. Mái trường ấy đã che chở cho chúng tôi mỗi lúc tới lớp. Là niềm tin, sự động viên, khích lệ cho chúng tôi bước vào năm cuối cấp và xa hơn nữa là bước vào tương lai.

Thời gian vẫn trôi và bây giờ chúng tôi đã vào 12, năm cuối cấp. Chúng tôi nhìn lại sau lưng là cả một chặng đường dài và có bao nhiêu kỉ niệm đẹp của tuổi học trò, đã theo chúng tôi suốt ba năm học dưới mái trường Chợ Gạo. Những trò tinh nghịch của tuổi học trò thật đáng yêu và thật đúng là “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Tôi cũng đã chứng kiến và sống trong cảm giác căng thẳng của những giờ kiểm tra bài cũ. Là tuổi học trò chắc có lẽ rằng mỗi một người ai cũng đã từng trải qua cuộc tình ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thần tiên. Những ánh mắt ngượng ngùng, lén lút nhìn nhau, những lá thư tình nằm lại trong trang vở hoặc nằm dưới bàn mỗi buổi tan trường.

Chỉ cần một nụ cười hay một ánh mắt khẽ nhìn nhau cũng đủ làm cho những cô thiếu nữ trong chiếc áo dài cũng phải thẹn thùng e ấp. Ôi! Tuổi học trò thật đẹp ấy đã sống mãi dưới mái trường thân yêu này. Thời gian cũng dần trôi, đã có biết bao thay đổi. Mái tóc xanh của thầy cô ngày nào giờ đây đã điểm bạc, đã bạc với những trang giáo án, bạc vì bụi phấn ngày nào trên bục giảng, bạc vì thầy cô đã dành hết tuổi thanh xuân để vun đắp cho những ước mơ của chúng tôi.

Cùng với sự thay đổi của thời gian, mái trường cũng đã có nhiều khởi sắc. Đã bốn mươi chín năm, Chợ Gạo là chiếc thuyền đưa những ước mơ và hoài bão của tuổi học trò sang sông. Từ một ngôi trường nhỏ thiếu thốn nhiều thiết bị và cơ sở vật chất. Nhưng với sự tận tâm, tận tụy của các thầy, cô trong trường thì ngôi trường ngày càng hoàn thiện hơn, nó thay đổi diện mạo hàng ngày, hàng giờ. Giờ đây, Chợ Gạo là một ngôi trường bề thế, nhiều thiết bị đầy đủ và hiện đại. Có phòng máy tính phục vụ cho những giờ thực hành tin học. Có hội trường dành riêng cho những cuộc họp, liên hoan. Sân trường thoáng mát, đẹp đẽ với những hàng cây tỏa bóng mát cho các cuộc vui đùa những giờ ra chơi hay đó là nơi để những cuộc trò chuyện bắt đầu và nó cũng là nơi để những đôi bạn ôn lại nội dung bài học. Mái trường là người bạn đồng hành của tuổi học trò. Nếu như được ước mơ, tôi ước thời gian quay lại. Để tôi có thể được sống lại với những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò, trong tình yêu thương dạy bảo của thầy cô. Để tôi có thể sống cạnh mái trường Chợ Gạo 49 năm tuổi.

Xem thêm: Hướng Dẫn Kẻ Bảng Trong Word 2007, Cách Tạo Bảng Trong Word 2007

Có lẽ đó chỉ là ước mơ bởi thời gian không bao giờ dừng lại, vũ trụ thì bao la, đất trời thì vô hạn chỉ có tuổi học trò đừng bỏ qua một quãng thời gian đẹp nhất. Hãy ghi lại khoảnh khắc đẹp bạn nhé để rồi mai xa trên vạn nẻo đường đời, ta vẫn còn một thời để nhớ.