“Tại sao một fan vừa cách khỏi cánh cổng trường lại dìm một bộ phim tình cảm thuở niên thiếu?”
Vương Tuấn Khải mặc cỗ đồng phục thể dục blue color truyền thống của Trung Quốc, mái đầu dày được chải thành một tầng mái trước mặt, anh vậy micro, mỉm cười thoải mái và tự nhiên và bình tĩnh: “Bởi vì, do tính chất công việc, tôi trước đó chưa từng cảm nhấn được cuộc sống đời thường học sinh thời rộng lớn hay Đại học, cứ coi như tôi bù đắp nốt chút tiếc nuối của bản thân đi.”
“Vậy trong khi diễn có bao giờ thấy lực bất tòng chổ chính giữa chưa?”
Vương Tuấn Khải nhàn rỗi cười: “Không có đâu, dù sao tôi vẫn còn đó trẻ mà.”
Nữ bao gồm Hà Dĩnh buộc tóc đuôi gà, thế micro, chẳng nể nả gì, nhảy cười, hai bạn cười mỉm cười liếc quan sát nhau.
Bạn đang xem: Khải thiên h nặng
“Vậy với tứ cách mặt đầu tư, bộ phim truyện này vốn dự tính ra rạp cuối tháng Chín, nguyên nhân đột nhiên lại đẩy nhanh quy trình lên trước một tháng? Chuyện này không bình thường lắm nhỉ.”
“Bởi vì thời điểm cuối tháng Tám là thời hạn khai giảng, mang đến rạp phim để cảm nhận hơi thở thanh xuân ngay trong khi khai giảng không giỏi sao?”
Vương Tuấn Khải cười siêu lễ phép, tuy nhiên sự êm ấm trong ánh nhìn mơ hồ nước dần.
Buổi họp báo kết thúc, một hàng bạn vào phòng riêng nhập tiệc, vương vãi Tuấn Khải uống tương đối nhiều. Hà Dĩnh nhìn anh phòng tay lên đầu, ghé đến gần anh cùng hỏi đầy quan tâm, “Anh không sao chứ?”
Mùi rượu và thiếu phụ ngay sát bên đã kích thích đa số giác quan trì trệ của anh, vô cùng chuẩn xác.
Vương Tuấn Khải ngầm chấp thuận khoảng cách ái muội này, khá nghiêng đầu, đôi mắt nhắm hờ: “Chuyện nhỏ dại ấy mà, ko sao.”
Hà Dĩnh mỉm cười, ngoài ra đang giễu cợt vẻ cậy mạnh của anh, bàn tay nhẹ nhàng lướt bên trên đùi anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, body toàn thân bất động, chiếc smartphone trên bàn bất ngờ rung lên.
Hà Dĩnh liếc nhìn như một bội phản xạ có điều kiện, cơ mà Vương Tuấn Khải đã nhanh lẹ vồ rước nó và cố chặt trong tay, tiếp nối gạt bàn tay của cô ấy ra, đứng thẳng dậy nhắm đến phía WC riêng biệt trong phòng.
“Ừ?” Anh gửi tay khóa cửa, phi vào trong góc, đứng phụ thuộc vào tường.
Đầu dây bên kia là 1 trong những giọng nam điềm tĩnh và quyến rũ “Anh nuốm ý đúng không?”
Vương Tuấn Khải ngước đầu, nhì mắt như ngây dại chú ý trần nhà, khóe mồm bất giác nhếch lên.
“Đúng thế, thì sao nào?”
Đầu dây vị trí kia nhất thời im lặng, anh nhanh nhảu nói nốt phần nhiều gì địch thủ đang nghĩ về tới: “Bộ “Người lái đò” của em cũng sắp lên sóng nhỉ, chính xác là trùng hợp, tuy vậy may mà hình tượng của chúng ta khác nhau nhiều… Phim của em là phim nghệ thuật, phim của anh là phim thanh xuân, hoàn toàn có thể cùng bắt gặp nhau ở rạp chiếu phim giải trí phim thật tốt quá đi, Thiên Tỉ à.”
Dịch Dương Thiên Tỉ siết chặt điện thoại, cậu nhận cỗ “Người lái đò” kia trọn vẹn vì hứng thú, vốn dĩ chiếc phim thẩm mỹ và nghệ thuật này khó đảm bảo an toàn doanh thu phòng vé, đã đề xuất chọn khoảng thời gian ít phim đối đầu nhất nhằm ra rạp, bất ngờ Vương Tuấn Khải còn giơ chân ngáng đường.
“Đợi em bước một cách về phía tôi” tuyên truyền cực kỳ rầm rộ, diễn viên chọn toàn người đang nổi, kịch bản cọc đi tìm kiếm trâu rất là kinh điển, chỉ cần lên sóng chắc chắn là sẽ thành hiện tại tượng, đùng một phát lại đổi định kỳ ra rạp, nghĩ tới đông đảo thứ trong thừa khứ, xung quanh ý đồ tuyên chiến đối đầu với cậu ra, chắc chắn chẳng bao gồm cách giải thích nào khác.
“Thú vị không?”
Dịch Dương Thiên Tỉ mệt mỏi thở dài.
“Nhận được cuộc điện thoại tư vấn này của em, anh đang thấy độc đáo rồi.” vương Tuấn Khải dựa liền kề vào tường, bàn tay túm chặt mang mảnh giấy ốp tường tường.
Đầu dây bên đó lại chìm ngập trong yên lặng.
“Bây giờ bắt đầu gọi mang đến anh, em vừa về nước à?”
Dịch Dương Thiên Tỉ cứng đờ trên sofa, còn chưa kịp phản ứng, vương Tuấn Khải đang ngắt cuộc gọi.
Tạm biệt từng người nghệ sỹ khác, vương Tuấn Khải mang lí bởi vì tửu lượng kém mà đi trước, lên xe rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng hé một lời.
Trợ lí im thin thít lái xe, cho nơi rồi mới khẽ gọi “Đến rồi.”
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên trên sofa, nghe tiếng chìa khóa lạch cạch mở cửa, new nhìn về phía ấy.
Vương Tuấn Khải vào nhà, qua loa toá giày, rồi đi đến mặt sofa, đứng trước phương diện cậu, nhìn cậu chăm chăm. Một khắc sau anh đột nhiên nắm mang áo cậu, hai người nhờ vào nhau thiệt gần.
Mùi rượu và hồ hết mùi hương láo tạp khác trên khung người anh khiến Thiên Tỉ thấy bi quan nôn, cơn tức giận vô cớ ập đến, cậu gạt bàn tay của anh ý ra, ao ước tránh đi nơi khác
Vương Tuấn Khải kéo lê thân thể té nhào lên sofa, đè lên trên người kia.
“Em giận à? Thôi nào, phần nhiều lúc chũm này, ai góp sức cho thành tựu phòng vé của em bắt đầu là tín đồ chân thiết yếu nha…”
Mùi rượu trên người anh khó chịu đến mức Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu đi, nhị hàng lông ngươi nhíu chặt.
“Anh cứ duy nhất định yêu cầu thế này à.”
Động tác của vương vãi Tuấn Khải xong xuôi lại, anh vùi đầu vào cổ cậu, chẳng nói chẳng rằng, hé miệng cắm một cái.
Thiên Tỉ nén tiếng rên, vươn tay đẩy anh ra, tuy nhiên cổ tay lại bị nỗ lực chặt. Vương vãi Tuấn Khải gửi từ gặm cắn sang hôn cùng liếm, vun tung mẫu áo ngắn tay của cậu lên, vừa hôn vừa để lại từng vết ấn, vừa kéo loại quần rộng thùng thình của cậu xuống.
“Anh… đừng… đừng như vậy… shh…”
Vương Tuấn Khải đè chặt khung hình cậu, góc nhìn thâm trầm, “Mấy câu vẻ bên ngoài thế, em nói bao nhiêu lần rồi, vẫn biết ko có tính năng gì thì đừng nói nữa.”
Nói rồi, anh cởi bỏ mảnh giáp cuối cùng của cậu, kiên quyết bóc tách hai chân cậu ra, chen thân mình vào giữa, nhìn góc nhìn tràn ngập cuồng nộ và ghét bỏ của tín đồ bên dưới, tháo dỡ thắt lưng.
Hơn nhị giờ sáng, vương vãi Nguyên đỗ xe, mở cửa, nhìn thấy hai bóng người trên sofa mà lại hơi khựng lại, kế tiếp nhàn nhã dỡ giày, thong dong bước tới.
Thiên Tỉ bị đổi qua lật lại đến hơn cả người đầy mồ hôi, cổ họng uể oải gần như chẳng phạt ra music nào nữa, chỉ còn loáng nháng tiếng thở khàn khàn, đầy đủ ngón tay níu lấy bàn trà dường như là tầm vóc quật cường phòng đỡ sau cuối của cậu.
Vương Tuấn Khải khía cạnh không biến chuyển sắc, thường xuyên việc đang làm, thỉnh thoảng xẹp đầu hôn lên gáy cậu.
Vương Nguyên ngồi xuống mặt cạnh, vạch tóc mái của Thiên Tỉ, “Làm gì cơ mà đáng thương thế này, mặc dù hai tháng không thấy nhau, anh cũng dìu dịu thôi chứ.”
Vương Tuấn Khải chẳng bi đát ừ hử, chỉ đẩy cấp tốc tốc độ, cuối cùng với tay rước chiếc áo khóa ngoài bên cạnh phủ lên người Thiên Tỉ.
“Đưa em ấy đi đi.”
Vương Nguyên gọi ý, ôm bạn đang ở lê lết bên trên sofa dậy, dìu dịu hôn lên cánh mũi, bước về phía chống tắm.
Y vừa góp một Thiên Tỉ stress yếu ớt rửa ráy rửa, vừa càu nhàu mặt tai cậu.
“Anh vẫn bảo em nghe lời một ít đi mà, bảo em đừng đi thử vai mang đến “Tù điểu” em cứ cương quyết đòi đi… Anh ấy tất yếu không có tác dụng ngơ được rồi.”
Thiên Tỉ nén cảm hứng run rẩy từ số đông đầu ngón tay, cau mày phản bội bác, “Cho buộc phải mới yêu ước đạo diễn gạt tôi ra à? new cướp vai của tôi, mới đổi khác thời gian ra rạp đối đầu và cạnh tranh phòng vé với tôi à?”
Vương Nguyên nhìn ánh mắt tủi nhục và phẫn nộ của cậu, ngón tay dò la sâu hơn, khiến cho người kia co rút cùng nấc nghẹn.
“Em đừng ân oán trách anh cùng với vẻ tủi hờn như thế, em phải biết là anh cũng không gật đầu để em đi.”
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu sang một bên đi vị trí khác, cắn chặt môi, căm hận nhắm xay mắt lại.
Đêm kỉ niệm mười năm ra mắt, ba người uống rượu nhiều tới không đếm xuể, tỉnh dậy bắt đầu biết đã trở nên hai người đồng đội mà mình tự hào nhất chống bức.
Trong giây khắc ấy, tất cả những điều xuất sắc đẹp bỗng nhiên chốc sụp đổ, hai kẻ đó bước đầu bộc lộ vật dụng tình cảm quan trọng và dục vọng sở hữu mạnh mẽ, quấn mang cậu, chế ước cậu; sự thực tình trong quá khứ khiến cho cậu mềm lòng cấp thiết cắt đứt được, cha người cứ rứa dây dưa cho tận hôm nay.
“Phim điện hình ảnh về chủ đề đồng tính luyến ái như thế, bọn anh nhằm em đi sao được.”
“Các người nhờ vào cái gì nhưng mà quản thúc tôi? Tôi hy vọng làm quá trình của tôi, kết giao anh em theo ý tôi…”
Vương Nguyên rút tay về, nhéo mạnh một chiếc trên đầu ngực cậu, rồi chen vào bồn tắm, túm lấy mắt cá chân cậu.
Nơi nào đó vừa mới được sử dụng vẫn còn mẫn cảm cùng mềm mại, ngoan ngoãn đón nhận tất cả đều thứ.
“Ưm…” Dịch Dương Thiên Tỉ bấu chặt thành bể tắm, cảm giác khi có thứ gì đó đột ngột tiến vào quá rõ ràng, quét sạch gần như suy nghĩ, cậu bất giác ngửa đầu, khoe trọn buộc phải cổ mảnh khảnh.
Vương Nguyên gửi đẩy lờ đờ nhưng táo bạo bạo, y ghé lại gần, tỉ mẩn liếm mút.
“Em nghĩ rằng anh sẽ tha mang lại em sao?”
Cậu đã có lần tỉnh dậy vào tình huống như vậy này đo đắn bao nhiêu lần, phía sau buồn bã một cách khó hiểu, eo và lưng mỏi nhừ, hai chân bủn rủn.
Trái buộc phải mỗi bên là 1 trong những người lũ ông cơ mà cậu ko muốn đương đầu nhưng không thể không đối mặt, cũng chính là hai sự tồn tại quan trọng mà cậu ý muốn trốn chạy tuyệt nhất trong cuộc đời.
Lảo đảo lao vào phòng tắm, ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch như kẻ phóng túng bấn quá độ của mình.
Cậu cũng ko biết phiên bản thân còn rất có thể nhẫn nhịn thêm bao lâu.
Vội vã cố kỉnh quần áo, nhóm mũ, đeo khẩu trang, Dịch Dương Thiên Tỉ rời đơn vị như mong mỏi chạy trốn khỏi điều gì đó.
Vương Nguyên nhìn dòng xe đang xa dần, kéo rèm cửa ngõ lại, “Cứ nhằm em ấy đi vậy à?”
Vương Tuấn Khải đang soi gương chỉnh y phục, “Dù sao GM tối mai cả ba họ đều cảm nhận lời mời, chạy đi đâu được.”
“Chuyện tập phim thực ra không yêu cầu đến mức…” vương vãi Nguyên chú ý anh cùng với vẻ không hiểu biết nổi.
“Em ấy cả tháng trời không điện thoại tư vấn nổi một cuộc năng lượng điện thoại, trêu ngươi em ấy tí thôi.”
“Tốn yếu thật.”
“Có hề gì, phim này chỉ là 1 trong khoản nhỏ bé tẹo thôi.”
Tối hôm sau, tối hội tự thiện GM.
Dường như sẽ thành luật lệ ngầm, mặc dầu hiện tại tía người đã tách bóc riêng, mỗi khi nhận lời mời tham gia thuộc một chuyển động sẽ được bố trí ngồi cạnh nhau.
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thấy giờ đồng hồ gào thét của fan, mỉm cười đồng ý ra hiệu. Bố người ngồi thẳng thớm, thỉnh thoảng xịt tai hội đàm vài câu, không có vẻ gì thừa thân mật.
Tiệc tan, cách trên thảm đỏ, vương vãi Tuấn Khải khẽ níu rước khuỷu tay cậu, thì thầm bên tai, “Đợi đã…”
“Thiên Tỉ.” Dư Diêu Hâm mặc dòng váy ren giảm lazer màu sắc pastel, đoan trang nền nã nhấc tà váy bước tới.
Dịch Dương Thiên Tỉ chấp nhận thay cho lời chào hỏi.
“Xe của em lỗi rồi, ko khởi rượu cồn được… Em cũng lạ lẫm ai, anh đưa em về được không?”
Hai tín đồ từng diễn huynh muội trong tập phim truyền hình trước đó, quan hệ ngoại trừ đời cũng không tới nỗi nào, trong tập phim mới thừa nhận còn vào vai tình nhân. Dư Diêu Hâm vừa ban đầu sự nghiệp, hoàn toàn có thể tính như một tín đồ mới chống sống lưng không ổn định, nhưng thể hiện thái độ rất chân thành.
Dịch Dương Thiên Tỉ mau lẹ mỉm cười đồng ý, “Ừ, đấy là chuyện nên…”
“Tất nhiên là được rồi.” chất giọng trong trẻo từ phía sau truyền tới, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu, thấy được Vương Nguyên đính nụ cười lịch lãm tiêu chuẩn chỉnh lên gương mặt, đưa tay về phía Dư Diêu Hâm.
Trên đường đi, vương vãi Nguyên với Dư Diêu Hâm thì thầm trên trời bên dưới bể, khôn cùng hòa hợp, thời gian cô xuống xe, hai tín đồ còn địa chỉ friend trên wechat; thấy Dư Diêu Hâm tươi cười chúc ngủ ngon giấc rồi ra đi dần, vương Nguyên sau cùng cũng thu lại nét tươi cười, “Cô ta ưa thích em.”
“Hả?”
Qua gương chiếu hậu, nhìn người ngồi ở mặt hàng ghế sau ngạc nhiên tới mức trừng mắt há miệng, vương vãi Nguyên nở nụ cười khinh thường, liếc chú ý cậu cùng với vẻ thâm nám sâu, khởi hễ xe.
Nhìn mẫu xe rẽ về 1 hướng khác, Thiên Tỉ thông tin nhắc nhở, “Anh đi nhầm mặt đường rồi…”
Vương Nguyên chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng lái xe cho tới một vùng nước ngoài ô gần như không một người qua lại, dừng xe, đóng cửa sổ. Y xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía bao quanh rồi nới lỏng cà vạt, ngồi vào sản phẩm ghế sau.
Dịch Dương Thiên Tỉ lùi sau đây như một phản xạ có đk nhưng cổ tay đã trở nên nắm lấy, khung hình bị kéo lại gần. Vương vãi Nguyên trói nhì tay cậu bởi cà vạt, túm eo lật lại khiến cậu quỳ rạp xuống, thuận tay đánh một cái thật vang lên mông.
“Vương Nguyên!!” Dịch Dương Thiên Tỉ hổ hang và khiếp sợ gào lên.
Vương Nguyên kẹ lại gần, thì thầm vào tai cậu, “Được nhiều em gái ham mê nhỉ, có phải anh đề nghị dạy lại em không? Hửm?”
Một giờ sáng, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn lê lết bên trên ghế domain authority dính dớp, thở hổn hển. Vương Nguyên chỉnh sửa trang phục, nói với những người trong điện thoại, “Về ngay lập tức đây, anh mở sẵn nước đi, em ấy mệt mỏi lắm đấy.”
Thiên Tỉ gục đầu xuống, hai bàn tay bị trói nghiến rứa chặt mãi không buông.
Phía sau âm ỉ cảm giác khó chịu, bị hai bạn kia lăn qua lộn lại cả đêm, lúc này vẫn đề nghị đến đoàn phim mới.
Tạo hình đã chuẩn bị xong, Thiên Tỉ cố gắng sức mở to lớn hai bé mắt nhằm đọc kịch bản.
“Tối qua ngủ không ngon hả?” Dư Diêu Hâm nhìn cậu với vẻ quan tiền tâm.
Thiên Tỉ gật gật đầu, nở thú vui dịu dàng.
“Biết rồi nha…” Cô nói rồi ngồi xuống cạnh bên cậu.
“Anh vương Nguyên nói, anh tất cả người trong lòng rồi hả?”
Bàn tay đang vậy kịch bản của Thiên Tỉ cứng rắn giữa ko trung, trong khi ngập hoàn thành một chút.
“…Ừ.”
“Là người như thế nào?”
Trong đầu cậu bất chợt hiện lên rất nhiều hình hình ảnh ba bạn sóng vai đứng trên sảnh khấu mà dưới có giờ hô TFBOYS không ngừng, dòng ôm chặt trong giờ hô vang dưới khung trời ngập tràn pháo bông trong đêm kỉ niệm 10 năm, và sự sụp đổ của ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại.
Đoạn đối thoại mà cậu nghe lén được, trở nên lời lý giải cho câu hỏi hai tín đồ họ luôn kiềm hãm sự phát triển của cậu trong veo mấy năm sau này.
Vừa quan lại tâm, bảo vệ, vừa đè nén, phá hủy.
“Nếu như anh không thích nói… thì thôi vậy.” Dư Diêu Hâm thấy cậu yên lặng quá lâu, ánh nhìn cũng ban đầu phức tạp.
Bấy tiếng Thiên Tỉ mới hoàn hồn, cậu tất cả chút áy náy, mỉm cười cợt với cô ấy.
“Em cũng biết vị trí của chính bản thân mình ở đâu mà… chỉ cần anh vui là được, em hi vọng anh hoàn toàn có thể ở bên người anh thích, anh xứng danh với người tốt nhất mà.”
Cậu nhìn cô gái mặc đồ cổ trang màu vàng nhạt đang tình thật tỏ tình cùng mình mà trong tim thấy nóng áp, rất mong xoa đầu cô ấy. Trong thâm tâm cậu, Dư Diêu Hâm giống hệt như một cô em gái…
“Á! Cẩn thận!”
“Mau kị ra!!”
Máy móc đang hoạt động thử ngay lập tức trên đầu Dư Diêu Hâm đột nhiên nghiêng nghiêng ngả ngả rồi đổ xuống, Thiên Tỉ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã đẩy cô bé xíu ra.
“Thiên Tỉ!!”
“Mau điện thoại tư vấn xe cứu vớt thương, mau lên!”
“Trời ạ sao lại các máu nuốm này…”
Khi vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vắt được tình hình, chạy tới bệnh dịch viện, vết thương sẽ được up date ổn thỏa.
Dù bác bỏ sĩ vẫn nói đa phần chỉ là vết thương không tính da và chấn cồn não nhẹ, không xứng đáng kể, tuy thế nhìn người quấn đầy băng trắng sẽ nằm chăm sóc thương trên nệm bệnh, hai tín đồ không kiềm nén nổi xót xa trong lòng.
“Trừ hai shop chúng tôi và trợ lí của em ấy ra, cấm đoán phép bất cứ ai vào thăm nữa. Đợi vài ngày rồi tính tiếp. Phong tỏa tin tức cậu ấy bị thương, đừng tất cả làm to chuyện. Trường hợp như fan nhà em ấy không hỏi thì đừng đề cập tới. Nếu như như họ tất cả gọi năng lượng điện hỏi, cứ trả lời đúng sự thực, tiếp đến báo mang lại tôi, tôi đang thu xếp.” vương vãi Tuấn Khải sâu sắc dặn dò.
Vương Nguyên vuốt bàn tay giá buốt như băng lộ ra bên ngoài tấm chăn, dìu dịu đắp chăn lên “Ừ, nếu giấu được thì đừng để bạn nhà em ấy biết, em ấy chắc chắn cũng không thích họ lo lắng.”
Dặn dò xong, chỉ với lại nhì người, vương vãi Tuấn Khải ngồi xuống mặt cạnh, xoa xoa vùng giữa lông ngươi cậu, mím môi “Em ấy mong cứu Dư Diêu Hâm, đẩy cô ta ra, bản thân mình bị đụng trúng.”
“Cô gái ấy say đắm Thiên Tỉ.”
Vương Tuấn Khải gạt phần tóc mái của cậu ra, khẽ khàng bỏ lên trên trán một nụ hôn.
“Ồ?”
Lúc Thiên Tỉ tỉnh lại, lao động trí óc cứ ân ẩn đau, y tá dịu dàng đỡ cậu dậy rồi gọi chưng sĩ, sau khoản thời gian làm kiểm tra đơn giản, chắc chắn là rằng không có gì đáng ngại, để cậu yên ổn lòng tĩnh dưỡng.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhắm xay mắt, cố gắng làm quen thuộc với cảm hứng choáng váng này, y tá niềm nở rót mang đến cậu ly nước ấm “Không sao đâu, không nghiêm trọng, trường đoản cú từ đã ổn.”
Thiên Tỉ dìm lấy ly nước, nói một tiếng “cảm ơn”.
“Thấy fan của các cậu bao biện nhau kịch liệt ráng tôi cũng hơi lo, nhưng lại lần này xem ra quan hệ của những cậu giỏi thật. Khi tới đây trông họ lo lắng lắm… Họ thu xếp mọi thứ cũng rất chu đáo, khôn xiết cẩn thận.”
Thiên Tỉ chẳng bi đát đáp lời, cúi đầu chú ý uống nước.
Bất kể người thân cận, xuất xắc những tín đồ nhìn ra một phần, tất cả cũng chỉ phát hiện bề nổi, tín đồ thực sự phát âm mối quan hệ của họ mãi mãi chỉ có bố người bọn họ thôi.
Cánh cửa đùng một cái bật mở, vương Tuấn Khải với Vương Nguyên đồng loạt bước vào, đi liền mạch đến mặt giường bệnh, một fan kéo tay, một người xoa đầu, hết sức thân thiết.
“Có thấy choáng đầu không?”
“Còn đau không?”
Thiên Tỉ khẽ khàng rút tay về, không nhằm lộ dấu vết gì “Không sao.”
Y tá thức thời ra ngoài khi nhận được góc nhìn ra hiệu của hai tín đồ họ, còn thuận tay ngừng hoạt động lại.
Sự thân thiết của hai tín đồ bỗng chốc trở thành phẫn nộ và sốt ruột.
“Em rất có thể để trung ương đến sự bình an của phiên bản thân mình không hả?” vương Tuấn Khải nhíu mày.
Vương Nguyên cẩn thận ngồi xuống mép giường, trên mặt chẳng tất cả chút ý mỉm cười nào cả “Anh hùng cứu vãn mỹ nhân, hữu tình nhỉ.”
Cảm cảm nhận sự giận dữ của hai bạn kia, Thiên Tỉ phản chưng “Cứ như thể trong trường hợp ấy hai người sẽ không chọn cứu fan vậy.”
“Cô ta say mê em.” vương vãi Tuấn Khải hếch cằm, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo nhạt.
Thiên Tỉ quan sát hai fan với vẻ nặng nề tin, “Lẽ nào chỉ vì tránh mặt chuyện này cơ mà em thấy lại có tác dụng như ko thấy?”
Hai fan đồng thời yên ổn lặng, vì chút đạo lý này họ hồ hết hiểu; nhưng mà cứ nghĩ tới sự việc vì chuyện này mà tất cả một cô nàng tâm chổ chính giữa niệm niệm thương nhớ em ấy… cả hai phần đa không kiềm nổi cảm xúc nóng ruột.
“Đoàn phim này thiếu chuyên nghiệp hóa quá, nguy khốn như nắm này, em chớ tham gia nữa.” vương Tuấn Khải nhắc đến với vẻ tùy hứng và khinh miệt.
Dịch Dương Thiên Tỉ gần như vùng dậy, bàn tay đang gặm kim truyền nuốm lại thành đấm.
“Em nói rồi, anh ko thể đưa ra quyết định thay em được!”
“Dù sao đoàn phim tê vẫn chưa chấp thuận bắt đầu, anh đang nói với mặt đấy rồi, chắn chắn họ cũng bắt đầu liên lạc cùng với người thay thế em rồi.” vương vãi Nguyên đưa tay vỗ vỗ lên chân cậu, nói nốt các gì vương Tuấn Khải vẫn nói.
Thiên Tỉ vồ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, mở weibo ra, ban đầu tìm đông đảo tin tức tương quan đến thời gian mình mê man.
Dường như không có tin gì về chấn thương, toàn bộ tin có tương quan đều vị Dư Diêu Hâm hứng đạn, cùng với mấy thông tin không giỏi như đạo diễn quyến rũ và lên chóng với đơn vị sản xuất.
Nhìn hình ảnh và caption trong bài viết, một Dư Diêu Hâm vì vai diễn với sự nổi tiếng mà chào bán rẻ thân xác hoàn toàn không giống với cô nàng mà mình quen biết.
Nguồn tin này, phía viết bài này, cậu chú ý về phía vương vãi Nguyên như một bản năng.
“Là anh làm đề xuất không?”
Vương Nguyên nhìn đôi mắt mở to vì tức giận của cậu, ko nói gì.
Vương Tuấn Khải ko đành lòng, nhấp lên xuống lắc bẫy vai cậu “Em tỉnh apple chút đi, cô ta vốn là dạng bạn này, em suy nghĩ gì thế? trường hợp như không phải cô ta không còn trong sạch, bầy anh ý muốn ra tay cũng chẳng làm gì được.”
Ý của anh ấy ấy chính là thừa dìm đống thông tin này bởi vì họ phanh phui, nhớ tới cô nàng ngày ngày qua còn nói mong mình được vui vẻ, cô gái vừa ban đầu sự nghiệp diễn viên này đã vì mình mà lại bị nhì người lũ ông trước mặt ngăn chặn toàn bộ tương lai.
Cậu độc nhất vô nhị thời câm lặng, bàn tay căm tức đấm xuống giường, vương Nguyên vội nuốm lấy cổ tay cậu “Còn đã truyền mà, em cảnh giác chút…”
“Em nghỉ ngơi ngơi cho khỏe, cô ta vững chắc cũng không gặp lại em được nữa, phía đoàn phim kia em cũng đừng…”
Thiên Tỉ giật kim truyền ra, máu đỏ theo bàn tay ròng ròng bé dại xuống. Vương vãi Tuấn Khải ấn nút gọi bác sĩ, “Em làm những gì đấy!”
“Thiên Tỉ!”
Vương Nguyên hoảng loạn lấy giấy ngấm máu.
“Tha cho cô ấy đi…”
“Cũng tha đến tôi đi, lâu như thế rồi, tôi căng thẳng rồi.”
Vương Nguyên nhìn đôi mắt đờ đẫn của cậu, sự nhức xót trong thâm tâm từ trường đoản cú nhức nhối thêm, bàn tay vươn ra khóa lên vai cậu.
“Em nói gì ngu thế?” vương Nguyên khẽ cười.
Xem thêm: Cách kiểm tra nguồn máy tính còn sống hay chết, kiểm tra nguồn máy tính
Vương Tuấn Khải nhếch mép cười, lộ ra chiếc răng nanh “Chúng ta còn đề nghị ở với mọi người trong nhà cả một đời mà.”
vtrans: Cú Mèo Mưa ngày càng nặng hạt. Mưa khôn xiết to, toàn cục đại lục giống hệt như bị bao che trong một cái chăn màu black dày cộm, trọn vẹn không nhìn nổi cảnh trang bị xung quanh. Nhóm bạn nối đuôi nhau tìm mẫm trong nhẵn tối, vương vãi Tuấn Khải đi tuốt đằng trước, … Continue reading
Au: Shiko Editor: Cú Mèo Pairing: vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ Theo cái từ quá khứ mang đến tương lai. Nếu thời gian có color sắc, vậy nhất quyết là màu của đại dương. Đáy đại dương – Đen kịt. Cụ thể cụ thể về lần đầu gặp mặt nhau của vương vãi Tuấn … Continue reading
Won Jung vừa đọc vừa nghe nhạc đi bà con, bài này nó ma mị lắm, dứt nhớ coi MV (và gọi cmt) nhằm hiểu hết ý nghĩa sâu sắc nghen, câu chữ MV còn ma mị vội … Continue reading
Drop Đây là fanfic Khải Thiên, ví như dị ứng vui lòng click back. Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả và không đảm bảo đúng 100% bản gốc. Vui tươi không mang thoát khỏi mamnongautruc.edu.vn này. – … Continue reading
Search for:Cú Mèo





