"Trên đời này có 1 thứ tình cảm cực khổ nhất dẫu vậy cũng béo tốt nhất ...đó là tình yêu đối kháng phương". Yêu 1-1 phương giống hệt như một vòng tròn, ta đi mãi, đi hoài vẫn không tìm kiếm thấy điểm dừng. Kẻ đứng ngoài gọi ta là ngây ngốc, người không hiểu biết nhiều kêu ta khờ dại. Nhưng lại tình yêu đơn phương của bọn họ đẹp mang lại nhường nào, họ có nhìn bao nhiêu cũng không thể hiểu được. Chắc rằng ai trong chúng ta cũng không ít đã từng rơi vào mối tình đối kháng phương cùng những mẩu truyện mà toplist giới thiệu dưới đây phần nào cũng là nỗi lòng của chủ yếu bạn.

Bạn đang xem: 100 câu nói hay về tình yêu đơn phương


12345678910
1 46
1
46

Mối tình solo phương hóa nghìn năm


Đến một ngày tôi chợt nhận ra, hình hình ảnh của “Ngốc” trong tôi sẽ quá lớn, tôi như bị cái cảm xúc đó đè nén lên người.

Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng bên cạnh đó chỉ bao gồm riêng tôi là mang trong trái tim một cảm giác khó tả, cái cảm giác mà “Ngốc” vẫn thường điện thoại tư vấn là “đơn phương”. Rộng 7 năm trời, có lúc hạnh phúc nhưng mà cũng có lúc mệt mỏi vô cùng. Rộng 7 năm trời, hình hình ảnh đó chưa khi nào vụt tắt vào tôi. Rộng 7 năm trời, tôi lúc nào thì cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa lúc nào nghĩ về tôi để lòng mình vơi nhõm hơn, tuy vậy không, càng dặn lòng thì lòng lại càng lên cao cảm xúc.

Đã có lúc tôi kìm nén muốn dập đi cảm giác đó để đi tìm kiếm một chân mây mới, tuy nhiên tôi không thể cảm thấy thoải mái, và rồi cảm xúc đó lại quay về và ngày càng lớn hơn trong tôi. Cũng song lần “Ngốc” gồm những bộc lộ làm tôi bị tiêu diệt lặng, nhưng chắc hẳn rằng do biết “Ngốc” vượt lâu cùng cũng quá gần gụi nên tôi không thể nhận biết đó chỉ là sự vô tư trong tình chúng ta hay là gì gì đó nữa. Tôi nhiều lần nỗ lực né né “Ngốc” do tôi sợ, hại hình ảnh đó lại mập hơn, sợ hãi tôi không kìm nén nổi cảm xúc. Tuy thế tôi cần thiết khoanh tay trước những trở ngại của “Ngốc”, và nạm là tôi không thể kiểm soát điều hành được mình mà đuổi theo tiếng gọi của nhỏ tim, đến mặt và hỗ trợ “Ngốc”. Mà những lần như thế, tôi biết hình hình ảnh đó lại khủng thêm một ít.

Khi “Ngốc” gặp mặt khó khăn hay than vãn với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với chính tôi vậy. Tôi cùng “Ngốc” tất cả vẻ thân mật và gần gũi hơn, nhưng số đông thứ theo tôi thì chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi. Tôi vẫn làm toàn bộ nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng làm vậy là để được “Ngốc” chú ý khác hơn về mình, chưa bao giờ.

Đã từng nào lần chú ý thấy tín đồ khác đến và giãi bày cùng “Ngốc”, là bấy nhiêu lần tôi chỉ đứng sau và lẳng lặng nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ những người đó, họ dám dũng cảm biểu hiện cảm xúc với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn luôn sợ không đủ một tình bạn giỏi đẹp nên có thể dặn lòng mình nên kìm nén lại cơ mà thôi.

Cho mang lại một ngày, tôi nhận biết “Ngốc” tất cả một số biểu lộ lạ, tôi hy vọng thổ lộ cùng “Ngốc”, tuy thế rồi lại thôi, vì “Ngốc” còn đã bận rất nhiều với công việc, cuộc sống riêng tư, vày tôi không thích “Ngốc” nghĩ ngợi các mà ảnh hưởng cuộc sống của “Ngốc”, và trên không còn tôi luôn muốn “Ngốc” có được những điều xuất sắc đẹp nhất. Nhưng mà “Ngốc” biết không, xúc cảm kìm nén đó thật là rất khó chịu. Chỉ cần nghĩ cho tới “Ngốc” là tôi đã hạnh phúc rồi, nhưng kế tiếp tôi lại quặn lòng vì chưng “Ngốc” chưa lúc nào nghĩ khác về tôi, chưa bao giờ có một máy tình cảm cao hơn nữa tình bạn.

Mệt mỏi lắm, vất vả lắm. Tôi thiệt sự hy vọng “Ngốc” biết xúc cảm và xem xét của tôi, thiệt sự như thế.


Mối tình solo phương hóa nghìn năm
Mối tình solo phương hóa ngàn năm
2
11
2
11

Biển chiều yên ổn lẽ, sóng vỗ bờ nhẹ êm nhè nhẹ nhưng lòng anh thiệt buồn. Nhớ! nhớ lắm em biết không? Anh - không phải là tình đầu, cơ mà em cũng chẳng là tình cuối, một thực sự để rồi họ lại cần xa nhau như cơn gió biển.

Chiều hôm ấy như thường xuyên lệ tôi thả mình thuộc sóng biển, hòa lòng mình cùng phần đông cơn gió nhè dịu trên bãi biển đầy mèo vàng, một nét đẹp còn gìn giữ nơi buôn bản quê. Tôi như thấy lòng bản thân thật lờ ngờ sau một tuần thao tác làm việc căng trực tiếp khi hòa tâm hồn cùng sóng, gió, hải dương cả mênh mông, thuộc mùi thơm của mặt hàng khuynh diệp xanh mát.

Rồi tôi gặp em, cô gái nhỏ tuổi có hai con mắt đen huyền, mái tóc nhiều năm xõa ngang lưng, thú vui duyên cùng với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp nữ tính mà đằm thắm. Em đến thật dìu dịu như cơn gió biển khơi thoáng qua làm cho mát lòng tôi tức thì buổi đầu gặp mặt.

- Anh gì ơi, mang lại em hỏi? - em chứa lời khi tôi đang mãi miết thả bản thân cùng đa số dòng suy tư, giật mình tôi xoay lại. - Gì vậy em?

- Anh bao gồm phải học trường Đại học tập Y không? Em thấy anh quen quen?

- Ừ, đúng rồi em! tuy vậy anh đang ra ngôi trường và đi làm việc hơn một năm rồi, có việc gì ko em? Sao em biết anh?

- Dạ, cũng không có việc gì. Em thấy anh quen bắt buộc hỏi vậy!

- chũm em thấy anh lúc nào?

- À, em có đứa bạn học bên trường Y, đề xuất thỉnh phảng phất em tất cả sang mặt ấy chơi và có chạm chán anh mấy lần, kiên cố anh băn khoăn em đâu.

- Ừ, em thông cảm, anh không nhớ đã gặp em hay không nữa.

- bởi anh là lớp trưởng nên không biết em cũng bắt buộc thôi, mấy lần đi cùng bạn em qua tham gia những buổi dã nước ngoài của lớp anh phải mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay trộn trò.

- Em thừa khen anh rồi, anh cũng bình thường thôi mà. Thay em học trường nào? Quê em ngơi nghỉ đâu? Sao giờ sinh sống đây?

- lúc này cuối tuần nghỉ, bắt buộc em về nhà của bạn chơi, nhà bạn em gần hải dương mà.

Tường Vy là tên em, một chiếc tên thật đẹp mắt và các ý nghĩa. Tôi cùng em quen nhau từ đó, cũng thật vô tình và có chút gì đấy vui vui, ngạc nhiên rằng quãng thời hạn sinh viên qua đi, lúc này đã đi làm việc mà vẫn đang còn người nhớ mang đến tôi.

Cũng từ đó tôi và em liên tục gọi điện và nhắn tin, gặp gỡ và hẹn hò trò chuyện thuộc nhau, thật bất ngờ vì cơ quan của em cũng cũng gần với cơ quan tôi. Tình yêu của mình và em cũng khủng dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên phẳng lặng lẽ, càng ngày shop chúng tôi càng yêu nhau hơn cùng tôi phát chỉ ra ở em những điều bất thần và tràn trề yêu thương, tôi yêu thương em thật nhiều và cũng dần quên đi tình yêu đầu.Đang ham mê với phần đa nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang niềm hạnh phúc với phần lớn kỷ niệm đơn giản và giản dị thì một hôm em gồm hỏi tôi:- giả dụ còn tư ngày nhằm anh yêu thương em thì anh chọn các ngày nào?- Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và trời đông - tôi trả lời.- ráng còn bố ngày?

- Anh yêu thương em ngày hôm qua, ngày bây giờ và ngày mai.- Vậy chỉ với hai ngày?- Anh yêu thương em ngày chẵn với ngày lẻ.- chỉ với duy độc nhất vô nhị một ngày nữa thôi?- Anh yêu thương em ngày anh còn sống.Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ không tồn tại ý gì cả nhưng trong trái tim tôi cũng thật vui bởi suốt chặng đường đời tình thương tôi mãi giành cho em, và niềm hạnh phúc ấy mãi không bao giờ thay đổi.Tường Vy là một trong loài hoa đẹp, dịu dàng, kiêu ngạo nhưng mong mỏi manh dễ dàng tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình cảm và đầy yêu thương thương, luôn luôn cho tôi những bất thần và đầy kiêu hãnh khi đi bên em, tuy thế ẩn trong em là 1 trong nỗi xem xét rất riêng và cũng rất dễ tổn thương. Tôi yêu thương em, tôn trọng em và luôn gìn giữ lại tình yêu thương mình sẽ có.Nhưng trong tình yêu thiệt là chưa hẳn lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những thắc mắc của em tôi chẳng thể hiểu hết? tất cả chăng nó sẽ bắt đầu cho một điều nào đó mơ hồ nước xa cách. Dẫu vậy ý nghĩ về của tôi dần dần trôi vào thừa khứ do tình yêu của tớ và em đã từng đi được bố năm rồi, cũng chính là một thời gian để lắng nghe con tim mình thông báo cho một tình yêu.Thế rồi một ngày sáng sớm tôi nhận được tin nhắn “Em vô cùng nhớ anh”. Chỉ gắng thôi cơ mà lòng thiệt hạnh phúc, trái tim rạo rực cho lạ, đâu biết rằng sau giây phút hạnh phúc là nỗi buồn đến se lòng không thể tâm sự thuộc ai.Kể từ bỏ sau tin nhắn kia em không còn liên lạc cùng với tôi nữa, hotline điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời và em vẫn ra đi trong nỗi nhớ tương khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết bi lụy thôi cùng nhớ lại một lời nói đùa của em trước đây, ngạc nhiên giờ đang trở thành sự thật “Một ngày em đã như cơn gió biển cất cánh đi thật vơi nhàng”. Em ra đi nhưng mà đâu hiểu được tôi bi thảm và ghi nhớ em thật nhiều dẫu rằng em có tại sao riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ âm thầm bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn, tôi cầu chúc mang đến em hạnh phúc và bình yên bên tình cảm mới.


Em vẫn như gió biển!

“Vì ở đó em không thấy anh nữa, vì ở đó anh đã thích tín đồ khác, vì…”

Có lẽ khi bé tim đang đi đến giới hạn chịu đựng của nó, khi những cảm hứng không còn là một cái đuôi của lí trí thì như 1 lẽ trường đoản cú nhiên, Thu chỉ hành động theo con tim mà thôi. Cô chỉ vắt níu kéo một người đàn ông sống lại, bạn cô yêu thương thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại lại không đủ can đảm bày tỏ, không đủ can đảm bước tới. Chỉ do anh quá trả mĩ, anh nhã nhặn và nhiều có, anh tất cả bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong số đó, cô không đẹp với chỉ là 1 trong những giáo viên mầm non hợp đồng, cô chỉ biết lẽo đẽo theo nài nỉ anh trai rủ Nam mang đến nhà chơi.

Đúng, từ bỏ trước mang đến nay, cô chỉ dám đứng xa nhìn anh, lòng cô khấp khởi lúc anh dịu nhàng hotline cô là “bé yêu”. Có lẽ rằng với anh, cô chỉ là một đứa em gái bé nhỏ. Với anh, theo đặc điểm bắc cầu, em của bạn bè cũng là em của mình. Tự bao giờ, cái ý tưởng đã ăn sâu vào tim cô, cô chưa lúc nào dám bộc bạch lòng mình với anh. Cô sợ tấn công mất gai dây mỏng tanh manh đính thêm kết quan hệ giữa nhì người. Cô sợ một cơ hội nào đó, lúc biết tình cảm của cô, anh sẽ không hề xuất hiện trong cuộc sống cô nữa.

nhiều khi cô vẫn nghĩ về tới phần đông cử chỉ thân thiện của anh, khi anh nói: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”.Thu biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, nhưng đã có lúc cô hy vọng, đã có lúc cô nghĩ kia là câu nói thật lòng anh giành riêng cho cô. Nhưng Thu luôn dừng lại đúng lúc, cô không thích tự mê hoặc mình vào sự ảo tưởng, cô không thích cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một ai này mà cô không dám bước tới.

Thu còn nhớ khi anh cầm tay cô trong đợt đi coi ca nhạc đông người chen chúc, dẫu vậy như một bạn dạng năng, cô tự động hóa rụt tay về. Tuy vậy tối hôm ấy, cô đã không còn hằng tiếng chỉ để ngắm tay mình cùng nhớ lại hương thơm trên con bạn anh. Chần chừ có phải vì vượt thương nhớ, vì cảm giác với anh ngày 1 đong đầy giỏi không, mà đôi khi cô thấy góc nhìn anh sâu lắng, chan đựng đến thế, đôi khi cô thấy giữa những tin nhắn hàng đêm anh chat chit với cô, đó không đơn thuần là tình cảm dành riêng cho đứa em gái của bạn.

Nhưng vẫn như đông đảo lần, cô biết cách để thu mình về, cô biết cách khiến cho trái tim dừng ở đâu. Và Nam vẫn đó, toàn bộ trong trái tim cô. Dù đã có lúc cô tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống café bệt, lúc anh thế chặt tay cô len qua dòng bạn đông đúc, nhưng cô không muốn mình lấn quá sâu, nếu anh không chấp nhận tình cảm của cô, cô không hại mình đau, cô có thể chịu đựng được điều đó, nhưng lại cô sợ mất anh, sợ không được nhìn thấy anh nữa.

Bạn bè nói cô nhút nhát và quá tinh tế cảm. Thậm chí theo đánh giá của nhỏ tuổi bạn, phái mạnh cũng có tình cảm với cô, nhưng lại những khi đó cô chỉ cười buồn. Đúng, có lẽ rằng cô thừa nhút yếu để hoàn toàn có thể bày tỏ, mà lại cô không đủ can đảm đánh cược, trước giờ luôn luôn là như thế, cô vẫn niềm hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.

Khi nghe anh trai đưa tin Nam sắp chuyển công tác, cùng hứng khởi bàn về hầu hết dự định tổ chức triển khai một buổi tiệc chia tay. Thời gian ấy, tai cô như ù đi, cách thật cấp tốc về phòng trong vô thức, cô oà khóc: thiệt sự ko có thời cơ dành đến cô sao? rước hết can đảm cô gọi điện hẹn gặp gỡ anh. Lần đầu tiên trong đời, cô mong muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cô.

Đối diện cùng với anh trong quán café. Nhìn vào hai con mắt như đang chờ đợi điều gì đấy ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều hy vọng bày tỏ, từng nào thứ muốn anh thấu hiểu tự nhiên tan trở thành hết, sản phẩm công nghệ dũng khí cô chuẩn bị có lẽ rằng đã rơi rớt nơi nào đó khi cô lao như bay đến chạm chán anh. Cuối cùng, cô thiếu tín nhiệm nổi tôi đã nói: “Em nghe nói anh chuẩn bị được thăng chức phải chuyển công tác, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn góc nhìn cô, sự ngạc nhiên xem lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh cần về chuẩn bị hành lí đang nhé, chạm mặt em sau…”. Thấy được Nam cười ai oán và cù đi, bất giác cô chạy mang đến níu đem vạt áo anh, đôi chân anh khựng lại lúc nghe cô nói trong giờ nấc: “Đừng đi…”

Cúi xuống vệ sinh nước mắt đến cô, anh thanh thanh hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu không dám ngước lên chú ý vào khuôn mặt anh. Lí trí của cô đã mất đủ sức chống lại phần lớn cảm xúc, phần đông xáo trộn trong trái tim nữa. Nó hiển hiện rõ ở từng mặt đường nét bên trên khuôn mặt cô, song gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, đầy đủ giọt nước mắt cứ chực trào ra… Những cảm hứng dồn nén bấy lâu, biết bao thổn thức tự nhiên vỡ oà vào phút chốc: “Vì ở đó em ko thấy anh nữa, vày ở đó anh sẽ thích bạn khác, vì…” Thu nức nở nói. Cơ mà cô không xem xét thấy niềm hạnh phúc trên khuôn phương diện Nam, hai con mắt nhoè đi khiến cho cô không thấy được thú vui rạng ngời của anh ấy lúc đó, chỉ khi anh ôm chầm rước cô và nói: “Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu, anh nhờ vào anh trai em giả dối đấy, vị em khó quá, tán kiểu nào thì cũng không đổ bắt buộc anh ý muốn xem anh có giá trị 1 chút nào với em không thôi…”. Thu tưởng ngàng quan sát anh, đối diện với khuôn mặt chưa lúc nào cô dám nhìn thẳng, cô biết, vớ cả là sự thật, với phút giây hạnh phúc này là giành cho cô. Và cô đã tìm kiếm được lời giải đến trái tim, mang lại tương lai của mình.


Em đã biết thành gục bổ tr­­ước nh­ững s­ự lựa chọn sai lạc của chính mình, cuộc sống đã dạy mang đến em vô số điều, cùng em gọi được rằng toàn bộ chỉ hầu như là ảo ảnh...

Em đã yêu anh nhiều hơn thế nh­­ững gì gồm thể, nh­ưng toàn bộ rồi cũng trở thành vô nghĩa so với anh, anh đã thật hung tàn khi nhằm lại mang đến em một vết thương lòng trong tốt vọng. Em biết mình không tồn tại quyền gì để đòi hỏi, cũng không tồn tại quyền gì nhằm trách anh, nh­ưng vào sâu thẳm trái tim em - anh trường thọ thuộc về miền ký kết ức nhức khổ.

Lần đầu tiên em phát âm đúng nghĩa của nhị từ "tuyệt vọng". Sự thật trần trụi đã thức tỉnh em trong sự chìm đắm của ảo ảnh. Em - một người lũ bà cá tính và mạnh khỏe mẽ, trở nên yếu ớt và tung chảy trong tầm tay ân ái của anh. Em đã tự đốt cháy mình bởi một sản phẩm tình yêu cất đầy đam mê cùng tội lỗi, cảm giác sự hạnh phúc trong đắng cay tủi hờn.Anh cuồng nhiệt nồng dịu và mê man - nh­ững phút giây mặt anh, em như bị tiêu diệt lặng trong từng giây lát thật ngọt ngào, xen lẫn sự khổ sở trong từng khoảng không thật vô hình.

Anh yêu à! Anh chưa hẳn là người đàn ông trước tiên mà em yêu, nhưng anh vẫn mãi là người bọn ông cơ mà em yêu nhất, dẫu biết rằng anh sẽ không còn bao gi­ờ là của riêng em, không lúc nào thuộc về em theo như đúng nghĩa của nó. Em vẫn đã yêu anh, yêu trong tuyệt vọng và yêu trong nhức khổ.

Em đang ra đi, sẽ cách khỏi cuộc sống anh bằng một trái tim ứa máu, mang theo cả một miền ký kết ức ở trong về anh. Còn anh - anh hãy trở về với toàn bộ những gì là của anh, đa số gì anh đã từng có lần lựa chọn. Em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc với tất cả những gì mà anh đã có, và toàn bộ những gì anh sẽ có.Tình yêu đang dạy mang lại em biết nắm nào là cần hy sinh, cố nào là đề nghị chấp nhận. Từ ni em sẽ một mình đối mặt với vớ cả, một mình vượt qua cơn bão lòng, một mình hàn gắn phần đa vết thương mặc dù cho là trong vô vọng.


Tôi, chỉ là một học viên lớp 7. Tôi quán triệt là mình đẹp, dẫu vậy tôi suy nghĩ tôi cũng đều có một chút dễ dàng thương. Học tập cũng tàm tạm, không hẳn là tốt hay xuất sắc. Một đứa chỉ biết cuồng TFBOYS. Hay bào chữa bướng với người lớn. Hắn, một tên học viên cấp 3. Đối với tôi, hắn khôn xiết tuyệt vời. Học tốt không nơi nào chê, độc nhất là môn Hóa. Là người tiếp tục nghe nhạc Trung Quốc. Vô cùng lễ phép với người lớn hơn mình. Tôi và hắn, hai nhỏ người khác biệt hoàn toàn. Một fan học giỏi, một tín đồ học hơi giỏi. Một người lễ phép, còn một tín đồ thì ôm đồm bướng. Một tín đồ tài năng, một bạn vô dụng. Đối cùng với tôi, hắn là cả nhân loại mà tôi hằng mong được ôm lấy. Còn hắn thì..... Haizz

Nơi tôi ở biện pháp xa vị trí hắn ở hơn 1000km. Mỗi ngày đều nhìn hắn qua cái screen lạnh tanh. ước ao nhắn với hắn nhưng không có can đảm. Tôi biết tương đối nhiều điều về hắn. Tuy vậy sao hắn ko biết bất cứ điều gì về tôi. Chỉ muốn được một ngày, dòng bạn đưa đẩy tôi đến gặp hắn để nói với hắn rằng "Anh à, em yêu thương anh". Tuy nhiên ông trời thiệt trớ trêu. Cái gọi là "Định mệnh" càng ngày làm cho khoảng cách giữa tôi và hắn xa rộng thôi. Chừng nào thân tôi với hắn mới không tồn tại cái hotline là khoảng cách đây....

Chắc hẳn bàn tay hắn siêu mềm và nóng áp. Niềm vui của hắn hẳn rất sexy nóng bỏng và tỏa nắng. Bờ vai của hắn đang rộng để bạn nào đó tựa vào. Vòng đeo tay của hắn sẽ rất rộng để ôm người nào đó vào lòng. Ôi! Càng diễn đạt càng mong mỏi được hắn đối xử như thế. Mỗi lần thấy hắn buồn, tim lại đau. Những lần thấy hắn vui, tim lại vui mắt reo vui. Hắn mà có làm sao, thì tôi có thể cũng theo hắn luôn luôn quá. Tuy vậy mà.... Tôi không được nghĩ về bậy, buộc phải nghĩ xuất sắc cho hắn thôi. Vào tôi, hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có một nhân loại chiếm toàn thể trái tim tôi, đó là hắn. Thanh xuân của tôi là vì hắn giữ. Trái tim tôi cũng chính là hắn giữ. Lỡ như bạn khác chiếm phần lấy trái đất của hắn thì.... Tx thanh xuân của tôi, trái tim của tớ sẽ chỗ nào đây......

Tôi không sợ hãi khổ, không sợ hãi cực. Thậm chí là cũng chẳng sợ ma hay quỷ gì cả. Mẫu tôi hại đó chủ yếu là..... Loại thế giới của mình bị ai khác ôm lấy. Một ngày làm sao đấy, tôi sẽ gặp được hắn. Giả dụ như may mắn, thì tôi cùng hắn đang làm bạn hoặc bên trên tình bạn. Còn nếu may đen đủi thì... Tôi với hắn sẽ là bạn lạ. Một ngày nào đấy, tôi sẽ gặp mặt được hắn. Giả dụ như may mắn, thì tôi với hắn vẫn làm các bạn hoặc bên trên tình bạn. Còn nếu may rủi ro thì... Tôi cùng hắn đang là fan lạ.

Chỉ ý muốn nói với hắn một điều này là "Đừng bao giờ trả thanh xuân lại cho em anh nhé!"

Tái bút: Tôi yêu anh!


Tôi cùng cô ấy học tầm thường lớp với nhau hồi lớp 8. Trước giờ, ít khi có cô nàng nào có tác dụng tôi lay cồn hay để ý, tuy nhiên cô đã làm tôi cảm thấy rung động. Cảm xúc giữ trong tâm địa có chút khó chịu, liền share cho mấy anh bạn thân. Mà bọn chúng nó cũng không kém gì, độc nhất vô nhị là thằng ngồi kế tôi. Nó đi nói cho bạn thân cô ấy nghe, đã điện thoại tư vấn là bạn bè thì phải share chứ cần không? cơ mà vẫn thiếu hiểu biết vì sao cô ấy ko phản ứng gì... Chắc rằng cô ấy vẫn biết từ trước, hay vì cô ấy cũng có chút rung rượu cồn với tôi? tuyệt là... Do cô ấy đã có người yêu nên cô ấy ko quan tâm?

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi vẫn đi học, với cô ấy cũng thế, cùng lớp nhưng lại tôi cảm thấy có khoảng cách với cô ấy quá! Liều một mạng, tôi tức thời xin facebook của cô. May là không bị phát hiện, cụ là bước đầu trò chuyện cùng với cô, đề cập trên trời xuống đất, xuyên lục địa... Tôi cảm thấy hạnh phúc, suốt đêm không ngủ được, vậy là rất có thể tiếp cận cô rồi. Ngày 2... Ngày 3... Cứ rứa mà nhắn tin cùng với cô, bên trên lớp thì ngại nhưng mà về đơn vị nhắn tin như thân thọ rồi. Tôi thiệt sự rất hạnh phúc.

Có lần, cô ấy bảo với tôi rằng, cô ấy đang biết tôi từ bỏ trước. Từ khi tham gia học cấp 1, tôi cảm thấy mình thiệt vô tâm, người mình đang có nhu cầu muốn ở cạnh bản thân suốt mấy năm mà không hề hay biết... Thật vô tâm! nỗ lực rồi một ngày... Tôi thấy một cánh mày râu trai đứng trước lớp tôi cơ hội ra về. Dè chừng là đợi chúng ta về chung, nhưng... Cô ấy lại vui lòng tiến về người đó. Quý ông trai cũng đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng. Rồi hai người cùng trở lại sân, tôi nhưng tượng phật chết yên ở đó.

Cảm xúc của tôi lúc đó lẫn lộn, đau khổ, bi lụy bã, cô đơn, nó tạo cho tôi cảm thấy khó chịu... Tôi vẫn tồn tại nhớ lúc ấy... Khuôn phương diện tôi như 1 "đường đua", nước mắt thi nhau rơi xuống, trong cổ họng tôi ứ nghẹn. Chân tôi sau đó cũng kia cứng, vị đứng lâu. Tôi lấy xe cùng về... Chiều, tp sài thành đang giờ đồng hồ cao điểm, tôi cảm xúc càng yếu đuối hơn, tôi cứ đạp xe mãi, tôi không muốn về nhà thời điểm này. Nhưng lại tôi đang quyết định, tôi đưa ra quyết định sẽ thanh minh với cô ấy tuy vậy biết sẽ không còn nhận được tình cảm từ cô.

Tôi nhắn: "Trước giờ đồng hồ chưa cô bé nào mang đến tôi xúc cảm như bà". Phân biệt được sẽ là lời tỏ tình, cô ấy ngay lập tức nhắn: "JF". Với tôi chỉ coi tin nhắn. Tôi cảm thấy tín đồ mình nhẹ nhõm hẳn. Hôm sau, tôi quay lại bình thường, định bụng đã hỏi cô "JF" là gì? Nhưng... Mấy thời nay cô ấy ngủ liên tục, nhắn tin ko trả lời, tôi bao gồm chút lo. Liền kiếm tìm người chúng ta trai của cô để hỏi. Hóa ra... Người đàn ông đó chỉ cần anh chúng ta của cô, cô chưa có người yêu. Còn vấn đề cô nghỉ học là vì cô vẫn rút hồ sơ, đi du học. Hôm đó, thuộc buổi đó, chuyến bay của cô đã chứa cánh...

Tái bút: JF?


Em chỉ vô tình biết anh qua mạng làng mạc hội. Dựa vào một fan chị qua mạng, anh tất cả vẻ đặc biệt nhỉ? cái brand name nghe cũng rất hay. Anh là fan đã dữ thế chủ động nhắn tin đến em. Mình rỉ tai với nhau cũng rất lâu. Nhưng lại chỉ tạm dừng ở anh trai cùng em gái. Một côn trùng quan hệ dường như mập mờ. Nhưng ngọt ngào và lắng đọng đến lạ. Anh luôn quan tâm em, hơn là 1 trong người anh trai. Nó như là 1 thói quen, anh mọi nhắn tin cho em từng ngày. Hàng tuần sẽ đều đặn hotline cho nhau. La mắng nếu em không ăn. Lo ngại hỏi toàn bộ mọi tín đồ em quen rằng "Em vẫn ở đâu?" chỉ vày em không nhấc máy. Bọn họ nói đó là tình yêu nam nữ? họ sai rồi, chỉ nên anh trai và em gái.

Một năm sau đó, anh được xem như "ông tơ" khi giới thiệu bạn bè của anh cho em biết. Ko lâu sau, tín đồ ấy tỏ tình với em. Anh tức khắc nói "nó tốt, quen đi". Minh chứng anh đã lo mang lại em vô cùng nhiều. Anh hại em sẽ không còn được hạnh phúc. Dẫu vậy anh thì vẫn chỉ nên anh trai của em. Đến cái ngày mà... đồng bọn anh, đam mê một người con gái khác.

"Ở cùng với ai treo mặt nạ cũng được, đi với ai trẻ trung và tràn trề sức khỏe cũng được, cơ mà mà cơ hội cạnh anh đừng như vậy. Vày anh chẳng thèm xem đông đảo thứ đó, đồ vật anh tìm tòi là trọng điểm hồn nhằng nhịt vết xước của em kìa. Anh mi không làm cái gi được, chỉ với lắng nghe, trọng điểm sự cùng em thôi. Nhưng mà em cũng nên nhớ là ai gây nên tổn thương cho em, thì chỉ việc em ừ 1 giờ đồng hồ đứa đó chớp nhoáng ba bà bầu nhận khía cạnh không ra :) ok?" - Em vẫn nhớ câu nói ấy khi bạn anh có tác dụng em tổn thương. Nó cho em xúc cảm vui sướng, khi được bao bọc. Cùng anh đã không ngần ngại từ vứt người chúng ta ấy chỉ bởi em. Nó có phải là hành động của anh trai đối với em gái nữa không? Em vẫn sẽ thắc mắc.

Có phần đông lần, sắp tới đây kỳ thi, em cần thức khuya ôn bài, anh cũng vậy. Thay là nhị đứa cùng gọi nhau, một là em học bài, nhị là anh học bài, cùng cũng rất có thể im yên và với mọi người trong nhà học. Đôi khi, anh giận em, khóa facebook cả một ngày chỉ do cái tật không bữa sáng của em. Mỗi lần kêu cho anh, anh liền gồm mặt, khi em vui, lẫn cơ hội buồn. Vớ cả đều phải có anh an ủi, chính xác là có anh trai thật tốt. Có những thời gian em buồn, lại cực kỳ thích uống bia với hút vài điếu thuốc. Chính anh đã giúp em kiềm lại những câu hỏi xấu đó. Anh tuyệt thức khuya, nói đúng hơn là sống về đêm. Vậy mà lại anh lại đam mê hoa hướng dương. Anh cũng đều có chút hữu tình chứ nhỉ? tuy vậy ... Bạn khác nhìn vào hoa hướng dương có cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà sao em bây chừ nhìn vào hoa phía dương lại cảm xúc đau lòng.

Mặc dù khoảng cách có khá xa, không dễ dãi mà anh trai với em gái gặp mặt được nhau. Đã bao nhiêu lần đặt ra những cuộc hẹn. Nhưng trong khi ông trời không cho mình chạm mặt nhau. Đến khi, em ý muốn khóa fb, khi mở lại, dấn được mẫu tin nhắn "Tao chỉ với tầm một tháng". Em khi đó rất sợ, chỉ mong đó là một trong trò đùa. Em ước nó không hẳn sự thật, vày nếu là sự việc thật, thì em đợt nữa ... Mất đi một người anh trai.

Và rồi cuối cùng ... Em cũng đã gặp mặt được anh. Loại ngày hôm kia ... Mẫu ngày em mãi không bao giờ quên được. Em đã đến tại nhà để tìm anh. Kết quả, anh trai của em đẹp mắt thật, nụ cười của anh cũng đẹp. Chỉ là gồm hơi sai, sao có khá nhiều người cho nhà anh như thế? Sao chỉ bao gồm duy tuyệt nhất nước mắt em rơi?

Hóa ra, trước phương diện em chỉ là bức ảnh của anh. Anh đi đâu rồi? bạn dạng thân em đang dần thắc mắc. Nhưng nó cũng bù lại bằng một câu trả lời "Đi rồi. Anh đi rồi, mang đến một địa điểm xinh đẹp nào này mà mình chưa từng được tới, từng ước ao đến nhưng không được".

Người ta nói "Ông trời đem đi của người sử dụng cái gì thì trả lại cho chính mình một sản phẩm công nghệ khác" Ông trời gửi anh đi khỏi đây, dẫu vậy em vẫn không nhận lại được gì ngoài việc nhớ anh. Đến tận ngày hôm nay, em vẫn đầy đủ đặn nhắn tin đến anh, nhiều khi là một vài ba lời kể lể, đôi lúc là một vài ba lần thú tội, chỉ để hy vọng một ngày nào đó nhận được sự hồi đáp từ anh.


Hôm ni là 1 trong các buổi chiều buồn... Tôi ngồi yên lặng bên bãi tắm biển và hướng ánh mắt xa xăm về một nơi nào đó. Dưới cái tia nắng nhạt nhòa chuẩn bị vụt tắt khi hoàng hôn đến, cái cảm hứng buồn man mác lại xé nát tim tôi. Do tôi ghi nhớ anh, thiệt sự rất nhớ anh. Anh cách đến cuộc sống tôi một cách lặng lẽ và rồi cứ rứa đi sâu vào tim tôi từ lúc nào không biết. Tôi cùng anh trải qua một đoạn đường không thực sự dài nhưng cũng có rất nhiều kỷ niệm quan yếu nào quên được. Anh cho tôi cảm giác ấm cúng những lúc thì thầm cùng, vui có, ảm đạm cũng có, miễn sao được trung ương sự cùng với anh là tôi cảm xúc nhẹ lòng. Vì là đàn bà mà, đôi khi tôi cũng hờn giận, cũng ghen tuông tuông nhưng điều đó càng làm tôi yêu anh những hơn.

Tiếng sóng du dương quá, cực kỳ êm, cực kỳ nhẹ như mong muốn nói cùng tôi vậy. Sóng yên tĩnh rồi sóng cuộn trào, cứ thế nhịp nhàng từng dịp đổ tràn vào bờ, chạm lấy chân tôi. Hợp lý sóng gọi được tôi đã nghĩ gì... Ừ thì nhớ, nhớ về cái bạn ấy của tôi, nhớ khuôn phương diện ấy, nhớ nụ cười ấy, nhớ các giọng nói ấy, nhớ lắm cơ. Nhưng mà phải làm thế nào đây, anh ấy biện pháp tôi cả nghìn cây số, cái khoảng cách đáng sợ này luôn khiến tôi mệt mỏi và cô đơn. Yêu thương xa là cố kỉnh đấy, tôi biết chứ, nhưng rồi hồ hết chuyện sẽ xuất sắc đẹp thôi - anh ấy vẫn xuất xắc nói với tôi như vậy.

Đối với tôi, để tin cẩn một người thật sự khó khăn biết nhường nhịn nào khi người ấy lại không sát bên mình. Nghi vấn rồi suy nghĩ ngợi lung tung, anh vẫn ở đâu? anh có tác dụng gì? anh đi với ai? anh tất cả đang nhớ tôi không? Những thắc mắc ấy cứ dồn dập khiến cho tôi bế tắc, bắt buộc thở được, vì làm thế nào mà biết được câu trả lời chính xác. Từ thời điểm ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái screen máy tính, mong chờ tin nhắn từ bỏ ai đó mỗi ngày bên cạnh đó đã trở nên thói quen.

Ngày đầu tiên gặp gỡ anh, tôi hồi hộp đến hơn cả không ngủ được, chỉ nằm kia và mong chờ tin nhắn rằng ""anh mang lại nơi rồi"". Tự cảm thấy an ủi vì sự chờ đón trong suốt một năm trời sau cuối cũng đã được đền đáp, tôi chỉ mong chạy đến bên anh ngay trong khi đó, ôm anh thật chặt để thỏa lòng mong nhớ. 4h sáng, tôi ngủ dậy cơ mà thật ra là tôi không ngủ, tôi đếm từng giây từng phút, ao ước đợi mang lại khoảnh tự khắc được nhìn thấy gương mặt anh.

Cái ôm rồi mẫu chạm môi trước tiên khiến tôi bắt buộc nào quên được, nó ấm cúng và ngọt ngào biết bao nhiêu. Được nằm trong vòng tay anh, cảm giác hơi ấm từ anh, tôi niềm hạnh phúc lắm! nhưng mà sao thời hạn thật ngắn ngủi, tôi chỉ mới chạm chán anh thôi mà, đã đến khi chia tay anh rồi sao... Ngay cả ngày cuối cùng, tôi cũng ko dám chạm mặt anh vì tôi sợ mình ko đủ gan dạ để mang lại anh ra đi. Đau, thật sự cực kỳ đau, tôi đang khóc hết sức nhiều... Tôi từ hỏi: "Cớ gì số trời trớ trêu vậy? không muốn cho cửa hàng chúng tôi ở cạnh nhau thì vì sao lại để bọn chúng tôi chạm mặt nhau?"". Hợp lý sự ngóng đợi chính là thử thách mang lại trái tim bé dại bé của tôi. Bây giờ chỉ còn tôi với biển, chưa biết sau bao lâu nữa tôi bắt đầu lại được chạm chán anh tại địa điểm này, tuy vậy tôi gật đầu đồng ý chờ đợi vày tình yêu này là thiệt sự.

Ngày qua ngày, hải dương vẫn vậy, vẫn xanh trong, vẫn phân vân những con sóng với tôi vẫn tại đây một mình, ngóng đợi, mong chờ và ngóng đợi,... Hóng để được bắt gặp khuôn khía cạnh anh, được nhìn thấy nụ cười của anh, được ôm anh thêm một lượt nữa.


Cách phía trên không lâu, em từng tuyên cha hùng hồn rằng mình sẽ không còn “đơn phương” bất kể ai. Cái cảm hứng đơn phương ấy, vừa bi đát tủi vừa cô đơn, em không thích.

Em không thích tự mình cười, tự mình vui, tự mình nhen nhóm hi vọng. Rồi cũng tự bản thân dập tắt hi vọng mà mình đang nuôi dưỡng. Chỉ do em “lỡ” đơn phương anh.

Kể ra thì đơn phương anh, nền tảng cũng là lỗi của em. Bởi vì em tốt mộng tưởng, giỏi yếu mến, cũng dễ dàng mềm lòng với người khác. Chắc vì chưng đã thọ em không phát hiện được một người rất có thể làm em dễ chịu chuyện trò, dễ chịu và thoải mái cười vui và đùa nghịch.

Kể ra thì bảo là “đơn phương” thì hơi quá. Chắc hẳn rằng chỉ “say nắng”. Ừ anh, chỉ với say nắng nóng thôi anh ạ.

Bạn bảo với em rằng: “Để mọi câu hỏi thuận theo ý trời”. Em ko thích. đề cập ra thì hoàn toàn có thể anh nhận định rằng em hỗn, nhưng ví dụ là ý trời và ý của em chưa khi nào trùng khớp nhau. Em rất có thể thành công trong nhiều việc, nhưng chuyện yêu đương thì lúc nào cũng lận đận. Em khóc nhiều hơn thế cười, hạnh phúc thấp hơn đau khổ. Vậy nên lần này, em sẽ làm theo ý em. Chúng ta bảo em rằng buộc phải để tình cảm của bản thân mình phát triển từ nhiên. Đừng đụn bó hay ép uổng bỏ ra tội nghiệp. “Ép dầu ép mỡ, chứ ai nỡ ép duyên”. Anh nhỉ? Ừ thì em vẫn để cảm xúc của em thoải mái và tự nhiên nhất có thể…

Là nhằm em say nắng anh vài ngày, vài giờ, xuất xắc chỉ vài phút của được.Là mang đến em thả trôi cảm xúc của bản thân vài hôm thôi, mang đến nó rong ruổi thỏa thích, rồi nó sẽ tự tảo về.Là mang đến em mơ mộng một chút nữa. Rồi thì hiện tại sẽ cũng là hiện tại, không rộng không kém.Cảm giác phù hợp một bạn mà ko cần nguyên nhân gì. Quả thật cũng rất thú vị.Rõ ràng thì em biết trước tác dụng của việc nếu gồm thích anh thì vụ việc sẽ trở về đâu. Em biết hết. Bao phủ anh luôn có khá nhiều người. Còn em, có thể chỉ bằng hạt cát. Có cũng được, mà lại thiếu cũng ko sao. Cuộc sống vốn dĩ là vậy mà. Bạn thương nhiều hơn nữa sẽ luôn nhận phần khổ hơn về mình.Rồi phần đông chuyện cũng trở thành qua. Em biết thế.Rồi cơn say này cũng nhanh lẹ qua đi.Rồi anh và em cũng sẽ là bằng hữu tốt, hay ít nhất ra cũng là chúng ta tốt.Rồi sẽ có được ngày ghi nhớ lại… Em sẽ mỉm cười, vì đã có những lúc em quý anh… hơn cả một bạn bạn.

Nếu anh gọi được phần đa dòng này. Em có niềm tin rằng anh sẽ không biết, người em thích 1-1 phương – chính là anh!


Người phụ nữ của tôi, em ko yêu tôi. Người nam nhi em yêu là 1 trong những cậu nhỏ bé bằng tuổi, cậu nhỏ bé hay ho mà những lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.

Cảm xúc quãng đời đầu của em đầy đủ tinh khôi và trong lành như giọt sương sớm đọng trên cành lá. Em của tớ mộng mơ là thế, và chắc rằng tình yêu thương của em cũng được vẽ nên bởi sắc color ngọt ngào, không chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi lần chần có nên gọi đó là tình yêu, vì em còn ngu ngơ lắm.

"Đi mặt cậu ấy, em lo âu, đôi bàn tay em cứ cầm cố chặt vào nhau, môi mấp sản phẩm công nghệ chẳng thành lời...

Đi bên đồng đội ríu rít như nhỏ chim chích kính chào hè rực nắng...

Em vơi dàng, em dìu dịu như làn sương sớm mỏng mảnh manh mặt cậu ấy...

Còn bên anh, em trẻ con, em mít ướt, em dễ dãi bị tổn thương...

Em nói em ưng ý mưa, mưa gột rửa phần đông nỗi ảm đạm trong em...

Em cũng nheo mắt cười rằng anh là nắng mặt em, còn cậu ấy là gió thỏi tắt hơi em...

Nắng thủng thẳng nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về...

Nhưng gió có tác dụng em khẽ cười phần lớn ngày gió đén, gió thiệt khó nắm bắt và em thấy gió có rất nhiều thứ xuất xắc ho..."

Ấy vậy mà... Cơn gió ấy làm em tôi khóc những quá, giống như các chiều mưa rinh rích mãi không thôi. Tôi không nhận thấy em khóc, càng cần yếu đến bên em cơ hội này. Cô gái tôi yêu, em thừa dỗi muốn manh. Tình yêu quãng đời đầu của em đẹp mắt như tia nắng mùa đông nóng áp, thứ tia nắng "nhàn nhạt" nhưng mà lúc nào thì cũng đong đầy sự thanh khiết và trong lành. Tất cả chăng, gồm chăng đông quá lạnh lẽo giá, mưa quá lạnh lẽo khiến trái tim vốn dĩ mỏng dính manh của em đột nhiên co thắt do ngột ngạt. Em tôi, em tinh tế cảm, em tuyệt suy tư, số đông điều từng làm cho em đặc biệt trong tôi nhưng lại sao giờ đồng hồ tôi ghét thừa đỗi.

Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ bị tổn thương, không có chức năng tự vệ.

Tôi ghét đứa con gái hay suy tư ngẫm ngợi như em dễ dàng buồn, dễ dàng bị ảnh hưởng tác động bởi thứ cảm giác tiêu cực tránh việc có.

Tôi ghét người con gái bé dại bé, nhỏ xíu nhom tốt khóc nhè như em, nước đôi mắt của em có tác dụng tim tôi lạc nhịp. Một ít đau, một chút buồn, một chút ghen, một chút ít hờn, và mẫu tình yêu thương vô vọng vào tôi...tất cả sẽ vây rước tôi.

Tôi ghét cái mỏng dính manh vị trí em khiến tôi dịp nào có muốn bảo vệ.

Tôi ghét cô gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như thế sao?

Những khi lòng em ngổn ngang nhiều suy nghĩ, em lại nhắn tin mang lại tôi. Có lẽ điều đó đã trở thành thói quen thuộc của cô nàng 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương ấy. Em gọi điện thoại cho tôi mỗi lúc "bỗng dưng" em thấy buồn. Và rồi em sẽ hát cho tôi nghe một đoạn, một quãng em thích nhưng lại khiến tim tôi đau buốt:"Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anhĐể hôm nay em nên xa anh .. Bắt buộc ôm nỗi nhớ
Người như mây gió phía cuối chân trời.Nỡ quên đi mau phần đa lời
Lời hứa vẫn mãi em ở trong lòng đã quên rồi
Anh đã hết nhớ mang lại em..." Tôi nghe giờ đồng hồ em – người con gái bé bé dại của tôi-em vẫn khóc, nước mắt em sẽ rơi, ướt nhòe hai con mắt nâu vào trẻo tôi yêu, ướt váy đầm đôi má hồng tôi âm thầm thương, với ướt cả nhỏ tim đang yêu ớt run lên nơi em. Với em cũng đều có nghe chăng tiếng con tim tôi đang lặng đi như thế nào...Em bảo em ghét mưa, em không hề yêu mưa nữa. Mưa làm cho em thấy quá giá lẽo, vượt cô đơn. Em đã từng có lần xòe tay ngắm phần lớn giọt mưa khiêu vũ nhót. Em đã từng đi vào mưa suốt con đường từ trường về nhà cùng cái ô hồng màu nắng. Em đã từng kể cho tôi nghe về những trận mưa rào ngày hạ, những trận mưa bụi ngày thu cùng cả dòng lất phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông cuốn hút em ráng nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em hòa tâm hồn vào mưa, nếm trải tất cả cái buốt giá buốt len lỏi sâu thẳm từ phần lớn giọt vô tình lộp bộp trên vai em, tóc em, trên đôi mắt đã sưng vị khóc vượt nhiều. Nước đôi mắt em rơi, rét hổi, chảy dài trên song gò má vẫn trắng bệch vị lạnh. Đơn giản vì chưng đi vào mưa, không người nào thấy em khóc, không ai thấy nước đôi mắt em, tất cả chăng chỉ bản thân em sẽ cười thiết yếu mình, và bao gồm chăng cũng chỉ gồm mưa mới đang khóc cùng em. Em vẫn thế, cứng đầu ngang bướng đến xứng đáng ghét.Không ít đêm em vội vùi sâu mình trong dòng chăn dày, không có bất kì ai thấy em khóc, không người nào biết rằng em tôi đã nằm đó rấm rức khóc cho một chuyện tình đã qua. Em vẫn hay khiến cho người khác nhức lòng vị mình như thế. Em tôi còn quá lẩn thẩn nghếch ở mẫu tuổi 17 lắm mơ mộng của em.

“Trên đời này có 1 thứ tình yêu đớn đau nhất cơ mà cũng kếch xù nhất …đó là tình yêu đối chọi phương”. Yêu đối chọi phương y như một vòng tròn, ta đi mãi, đi hoài vẫn ko tra cứu thấy điểm ngừng. Kẻ đứng ngoài gọi ta là ngây ngốc, người ko phát âm kêu ta khờ dại. Dẫu vậy tình yêu đối chọi phương của chúng ta đẹp tới nhường nhịn nào, họ tất cả nhìn từng nào cũng ko thể gọi được. Chắc rằng người như thế nào trong chúng ta cũng không ít đã từng lâm vào tình thế mối tình 1-1 phương cùng những câu chuyện nhưng cơ mà toplist giới thiệu tiếp sau đây phần nào cũng là nỗi lòng của thiết yếu bạn.

Mối tình đơn phương hóa nghìn năm

Tới một ngày tôi bỗng nhìn thấy, hình hình ảnh của “Ngốc” trong tôi đã quá lớn, tôi như bị cái xúc cảm đó đè nén lên người.

Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng dường như chỉ bao gồm riêng tôi là mang trong thâm tâm một xúc cảm khó tả, cái cảm xúc nhưng mà “Ngốc” vẫn thường điện thoại tư vấn là “đơn phương”. Rộng 7 năm trời, có những lúc hạnh phúc mà lại mà cũng có những lúc mỏi mệt vô cùng. Hơn 7 năm trời, hình hình ảnh đó chưa lúc nào vụt tắt vào tôi. Rộng 7 năm trời, tôi lúc nào thì cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa khi nào nghĩ về tôi nhằm lòng mình vơi nhõm hơn, tuy vậy ko, càng dặn lòng thì lòng lại càng lên cao xúc cảm.

Đã có lúc tôi kìm nén hy vọng dập đi cảm hứng đó để đi tìm một chân mây mới, thế nhưng tôi ko hề cảm xúc thoải mái, cùng rồi cảm giác đó lại trở lại và ngày càng to hơn trong tôi. Cũng đôi lần “Ngốc” bao gồm những biểu lộ làm tôi bị tiêu diệt lặng, nhưng có nhẽ vì chưng biết “Ngốc” quá lâu với cũng quá thân mật và gần gũi nên tôi ko thể thấy được đó chỉ là sự vô tư trong tình chúng ta hay là gì nào đó nữa. Tôi nhiều lần tìm mọi cách tránh né “Ngốc” do tôi sợ, sợ hãi hình ảnh đó lại mập hơn, hại tôi ko kìm nén nổi xúc cảm. Dẫu vậy tôi ko thể bó tay trước phần nhiều trở không tự tin của “Ngốc”, và cụ là tôi ko thể kiểm soát và điều hành được mình mà lại mà chạy theo tiếng gọi của con tim, tới mặt và hỗ trợ “Ngốc”. Nhưng các lần như thế, tôi biết hình ảnh đó lại bự thêm một ít.

Khi “Ngốc” gặp mặt trắc trở hay than thở với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với bao gồm tôi vậy. Tôi cùng “Ngốc” dường như thân tình hơn, nhưng rất nhiều thứ theo tôi thì chỉ là 1 trong những thứ tình bạn nhiều năm thân thiết nhưng lại mà thôi. Tôi đang làm toàn bộ nhưng chưa lúc nào nghĩ rằng làm vậy là để được “Ngốc” quan sát khác hơn về mình, không bao giờ.

Đã từng nào lần quan sát thấy bạn khác cho tới và phân bua cùng “Ngốc”, là từng ấy lần tôi chỉ xếp sau cùng lẳng lặng chú ý theo. Tôi ngưỡng mộ những người đó, họ dám anh dũng bộc lộ tình cảm với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn sợ không đủ một tình bạn tốt đẹp nên chỉ dặn lòng mình đề xuất kìm nén lại tuy thế mà thôi.

Cho tới một ngày, tôi phân biệt “Ngốc” bao gồm một số bộc lộ lạ, tôi mong mỏi thổ lộ cùng “Ngốc”, tuy nhiên rồi lại thôi, bởi “Ngốc” còn đã bận vô số với công việc, cuộc sống thường ngày riêng tư, do tôi ko mong “Ngốc” suy nghĩ ngợi các nhưng cơ mà tác động cuộc sống thường ngày của “Ngốc”, với trên không còn tôi luôn muốn “Ngốc” giành được những điều xuất sắc đẹp nhất. Cơ mà “Ngốc” biết ko, cảm giác kìm nén kia thật là rất khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới “Ngốc” là tôi đã niềm hạnh phúc rồi, nhưng kế tiếp tôi lại quặn lòng vị “Ngốc” chưa khi nào nghĩ khác về tôi, chưa lúc nào có một thứ tình cảm cao hơn nữa tình bạn.

Mỏi mệt lắm, vất vả lắm. Tôi thiệt sự ao ước “Ngốc” biết xúc cảm và suy nghĩ của tôi, thiệt sự như thế.

*
Mối tình đơn phương hóa ngàn năm
*
Mối tình đối chọi phương hóa nghìn năm

Em sẽ như gió biển!

Biển chiều yên ổn lẽ, sóng vỗ bờ vơi êm nhè nhẹ nhưng mà mà lòng anh thật buồn. Nhớ! ghi nhớ lắm em biết ko? Anh – ko phải là tình đầu, cơ mà mà em cũng chẳng là tình cuối, một sự thực nhằm rồi chúng ta lại đề nghị xa nhau như cơn gió biển.

Chiều hôm đấy như thường lệ tôi thả mình thuộc sóng biển, hòa lòng mình cùng gần như cơn gió nhè dịu trên bãi tắm biển đầy cat vàng, một nét trẻ đẹp còn giữ gìn nơi làng mạc quê. Tôi như thấy lòng bản thân thật thảnh thơi. Sau một tuần thao tác căng trực tiếp lúc thả mình cùng sóng, gió, biển lớn mênh mông, cùng mùi thơm của sản phẩm khuynh diệp xanh mát.

Rồi tôi gặp mặt em, cô gái nhỏ có hai con mắt đen huyền, mái tóc dài xõa ngang lưng, nụ cười duyên với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp êm ả nhưng mà thắm thiết. Em cho tới thật dịu nhõm như cơn gió biển cả thoáng qua làm cho mát lòng tôi ngay khởi đầu họp mặt.

– Anh gì ơi, cho em hỏi? – em đựng lời cơ hội tôi sẽ mãi miết thả bản thân cùng hồ hết dòng suy tư, giật thót tôi cù lại. – Gì vậy em?

– Anh có phải học trường Đại học tập Y ko? Em thấy anh quen quen?

– Ừ, đúng rồi em! tuy nhiên anh sẽ ra ngôi trường và đi làm việc hơn một năm rồi, có vấn đề gì ko em? Sao em biết anh?

– Dạ, cũng ko có vấn đề gì. Em thấy anh quen cần hỏi vậy!

– chũm em thấy anh lúc nào?

– À, em có anh bạn học mặt trường Y, nên thỉnh thoảng em có sang bên đấy chơi và có chạm mặt anh mấy lần, chắc hẳn anh ko biết em đâu.

– Ừ, em thông cảm, anh ko ghi nhớ đã chạm chán em hay không nữa.

– vị anh là lớp trưởng bắt buộc ko biết em cũng cần thôi, mấy lần đồng hành bạn em qua tham gia các buổi dã nước ngoài của lớp anh đề xuất mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay trộn trò.

– Em thừa khen anh rồi, anh cũng phổ biến thôi tuy nhiên mà. Cầm cố em học trường nào? Quê em sống đâu? Sao giờ sinh hoạt đây?

– hôm nay cuối tuần nghỉ, phải em về nhà bạn chơi, nhà của bạn em gần biển cả nhưng mà.

Tường Vy là tên gọi em, một cái tên thật đẹp và nhiều ý nghĩa. Tôi cùng em quen thuộc nhau từ bỏ đó, cũng thật tình cờ và gồm chút nào đấy vui vui, ko ngờ rằng quãng thời kì sv qua đi, giờ đây đã đi làm việc nhưng mà vẫn có người ghi nhớ tới tôi.

Cũng từ kia tôi cùng em liên tục gọi điện với nhắn tin, hò hẹn truyện trò cùng nhau, thật bất thần vì cơ quan của em cũng cùng tương đương với phòng ban tôi. Tình yêu của tôi và em cũng bự dần theo năm tháng, ko xô người yêu nhưng mà lại yên bình lặng lẽ, càng ngày công ty chúng tôi càng yêu nhau hơn với tôi phát mở ra ở em những điều đột ngột và tràn đầy mến thương, tôi yêu em thật các và cũng dần dần quên đi ái tình đầu.

Đang ham mê với đầy đủ nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang niềm hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị thì một hôm em bao gồm hỏi tôi:– giả dụ còn tứ ngày để anh yêu em thì anh chọn số đông ngày nào?– Anh đã yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và trời đông – tôi trả lời.– gắng còn ba ngày?

– Anh yêu em ngày hôm qua, ngày từ bây giờ và ngày mai.– Vậy chỉ còn hai ngày?– Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.– chỉ còn duy duy nhất một ngày nữa thôi?– Anh yêu thương em ngày anh còn sống.

Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ ko có ý gì cả nhưng trong trái tim tôi cũng thiệt vui bởi vì suốt chặng đường đời tình yêu tôi mãi dành riêng cho em, và niềm hạnh phúc đấy mãi ko bao giờ thay đổi.Tường Vy là một trong loài hoa đẹp, vơi dàng, sang chảnh và kiêu sa nhưng mỏng dính manh dễ dàng tổn thương. Em cũng vậy, em sống cảm xúc và đầy quí thương, luôn cho tôi những bất thần và đầy trường đoản cú hào dịp đi bên em, cơ mà ẩn vào em là 1 trong những nỗi suy nghĩ rất riêng rẽ và cũng tương đối dễ tổn thương. Tôi yêu thương em, tôn trọng em và luôn luôn giữ gìn tình thương mình sẽ có.

Nhưng vào tình yêu thiệt là ko buộc phải lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những thắc mắc của em tôi ko thể hiểu hết? gồm chăng nó sẽ mở đầu cho một điều nào đấy mơ hồ nước xa cách. Nhđống ý nghĩ về của tôi từ từ trôi vào quá khứ do tình yêu của mình và em đã đi được được cha năm rồi, cũng là một thời kì nhằm lắng tai con tim mình lên tiếng cho một tình yêu.

Thế rồi một ngày sáng sớm tôi thu được tin nhắn “Em siêu nhớ anh”. Chỉ gắng thôi nhưng mà mà lòng thiệt hạnh phúc, trái tim rộn rực tới lạ, đâu hiểu được sau phút chốc hạnh phúc là nỗi buồn tới se lòng ko thể trung khu tình cùng người nào.

Kể trường đoản cú sau tin nhắn kia em ko còn liên hệ với tôi nữa, call điện em ko nghe máy, nhắn tin em ko vấn đáp và em đang ra đi vào nỗi nhớ tương khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết bi thương thôi cùng nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, ko ngờ giờ đang trở thành sự thực “Một ngày em đang như cơn gió biển cất cánh đi thật dịu nhõm”. Em ra đi nhưng mà mà đâu biết rằng tôi bi quan và ghi nhớ em thật nhiều dẫu rằng em có nguyên nhân riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ bi đát thôi, thật buồn, tôi ước chúc cho em niềm hạnh phúc và thận trọng bên tình thân mới.

*
Em đang như gió biển!
*
Em đang như gió biển!

Đừng đi!

“Vì ở kia em ko thấy anh nữa, vì chưng ở kia anh đang thích người khác, vì…”

Có nhẽ lúc trái tim đã tới giới hạn chịu đựng của nó, lúc đều xúc cảm ko còn là một cái đuôi của lí trí thì như một lẽ từ nhiên, Thu chỉ hành vi theo trái tim nhưng mà lại thôi. Cô chỉ ráng níu kéo một người bọn ông nghỉ ngơi lại, fan cô quí thương, người khiến cho cô thao thức mỗi đêm tuy vậy lại ko dám bộc bạch, ko dám bước tới. Chỉ vị anh quá trả mĩ, anh lịch sự và giàu có, anh gồm bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong các đó, cô ko đẹp cùng chỉ là 1 trong thầy cô giáo măng non thích hợp đồng, cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo năn nỉ anh trai rủ nam tới bên chơi.

Đúng, tự trước cho tới nay, cô chỉ dám đứng xa nhìn anh, lòng cô khấp khởi dịp anh nhẹ nhõm hotline cô là “nhỏ yêu”. Có nhẽ với anh, cô chỉ là 1 đứa em gái nhỏ dại nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của bạn thân cũng là em của mình. Từ bỏ bao giờ, cái ý tưởng phát minh đó đã ăn vào tim cô, cô chưa khi nào dám bộc bạch lòng bản thân với anh. Cô sợ tấn công mất tua dây mỏng tanh manh thêm kết quan hệ giữa nhị người. Cô sợ hãi một thời điểm nào đó, lúc biết cảm xúc của cô, anh vẫn ko còn xuất hiện thêm trong cuộc sống cô nữa.

nhiều khi cô vẫn nghĩ tới hồ hết cử chỉ thân yêu của anh, thời gian anh nói: “Lớn cấp tốc anh hóng nhé…”.Thu biết kia chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, tuy nhiên đã có những lúc cô kỳ vọng, đã có lúc cô nghĩ kia là câu nói thật lòng anh dành cho cô. Nhưng mà Thu luôn hoàn thành lại đúng lúc, cô ko mong muốn tự mê hoặc mình trong sự mộng tưởng, cô ko mong muốn cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một người nào đó nhưng lại mà cô ko dám bước tới.

Thu còn nhớ thời gian anh vậy tay cô trong lượt đi coi ca nhạc đông bạn chen chúc, tuy nhiên như một bạn dạng năng, cô tự động rụt tay về. Tuy vậy tối hôm đấy, cô đã hết hằng giờ đồng hồ chỉ để ngắm tay mình cùng nhớ lại mùi hương trên con bạn anh. Không biết có nên vì vượt thương nhớ, vì chưng xúc cảm với anh ngày 1 đong đầy tuyệt ko, nhưng mà nhiều khi cô thấy ánh nhìn anh sâu lắng, tràn đầy tới thế, nhiều khi cô thấy một trong những tin nhắn hàng tối anh chuyện trò với cô, kia ko đơn thuần là tình cảm giành cho đứa em gái của bạn.

Nhưng vẫn như các lần, cô biết cách để thu mình về, cô biết cách khiến trái tim xong ở đâu. Cùng Nam vẫn đó, toàn bộ trong trái tim cô. Mặc dù đã có những lúc cô tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống café bệt, thời gian anh nuốm chặt tay cô len qua dòng fan đông đúc, mà lại cô ko hy vọng mình lấn vượt sâu, nếu như anh ko chấp nhận tình cảm của cô, cô ko sợ mình đau, cô có thể chịu đựng được điều đó, tuy thế cô sợ hãi mất anh, hại ko được thấy được anh nữa.

Bè bạn nói cô nhút nhát với quá tinh tế cảm. Thậm chí là theo thẩm định của nhỏ dại bạn, Nam cũng đều có thiện cảm với cô, nhưng hầu hết lúc đấy cô chỉ cười buồn. Đúng, có nhẽ cô vượt nhút nhát để hoàn toàn có thể bộc bạch, tuy nhiên cô ko dám tấn công cược, trước giờ luôn luôn là như thế, cô vẫn niềm hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.

Xem thêm: Socola hay hoa hồng ” trên vtvcab 2, socola hay hoa hồng

Khi nghe anh trai tin báo Nam sắp chuyển công việc, với hứng khởi bàn về đều dự kiến tổ chức một bữa tiệc chia tay. Dịp đấy, tai cô như ù đi, cách thật cấp tốc về phòng trong vô thức, cô oà khóc: thật sự ko có dịp dành cho cô sao? rước hết dũng mãnh cô hotline điện hẹn hẹn gặp anh. Lần trước tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn sở hữu hạnh phúc của riêng biệt cô.

Đối diện với anh trong cửa hàng café. Quan sát vào đôi mắt như vẫn kì vọng điều nào đấy ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều hy vọng bộc bạch, từng nào thứ mong anh thấu hiểu đột nhiên tan đổi mới hết, thiết bị dũng khí cô chuẩn bị sẵn sàng có nhẽ vẫn rơi rớt nơi nào đó lúc cô lao như cất cánh tới chạm mặt anh. Cuối cùng, cô ko tin nổi mình đã nói: “Em nghe nói anh chuẩn bị được thăng chức phải chuyển công việc, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn góc nhìn cô, sự quá bất ngờ xem lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh đề nghị về sẵn sàng chuẩn bị khăn gói sẽ nhé, chạm chán em sau…”. Thấy được Nam cười ai oán và xoay đi, bất giác cô chạy tới níu rước vạt áo anh, đôi bàn chân anh khựng lại mặc nghe cô nói trong giờ nấc: “Đừng đi…”

Cúi xuống vệ sinh nước mắt cho cô, anh dịu nhõm hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu ko dám ngước lên nhìn vào khuôn phương diện anh. Lí trí của cô đã ko còn đầy đủ sức kháng lại đông đảo xúc cảm, phần nhiều xáo trộn trong thâm tâm nữa. Nó hiển biểu hiện rõ ở từng đường nét bên trên khuôn phương diện cô, song gò má đỏ au, mẫu mũi sụt sịt, đa số giọt nước mắt cứ chực trào ra… đông đảo xúc cảm dồn nén xưa nay, biết bao thổn thức đùng một phát vỡ oà vào phút chốc: “Vì ở đó em ko thấy anh nữ