*

khuyến mãi hoa: 746
*

Chương trước Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55 Chương tiếp theo
cấu hình thiết lập
MÀU NỀN
Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngHạt sạnSách cũMàu tối
MÀU CHỮ
XámMàu trắngMàu tối
FONT CHỮ
Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial
SIZE CHỮ
CHƯƠNG 11
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI
Upload by _MAO ĐÀI

Chương 11:

Cuối cùng Hạ Hề đã biết cái gì gọi là ko sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, bố cô vì ông trời phái xuống trừng phạt cô sao?

Vất vả lắm mới tiễn được cha mẹ Hạ, Hạ Hề chú ý Phó nam giới Cẩm, cau mày: "Tôi ko muốn nhảy Hula đâu.""

Truyện được dịch cùng edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang bao gồm chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ team dịch gồm động lực trả nhiều bộ hơn nhé.

Bạn đang xem: Nhật ký sau khi ba mẹ mất trí nhớ

Phó phái nam Cẩm mặt ko đổi sắc, thản nhiên nói: "Cô có thể nói với An An.”

Hạ Hề: "..." Bây giờ đi nói, nhất định An An lại nghĩ rằng cô nói dối.

"Phó nam Cẩm..." Hạ Hề cảm thấy thời khắc quan trọng, phải để mặt mũi bản thân xuống, do thế khuôn mặt chuyển sang tươi cười: "Anh logic như vậy, giỏi anh nghĩ phương pháp đi!""

"Cô muốn bố mẹ cô lại đến nữa à?" Phó phái nam Cẩm hỏi lại cô.

Hạ Hề lập tức thu về lại vẻ tươi cười, khẽ hừ một tiếng: "Tưởng anh là quà quý, hóa ra là đồng thau.""

"Cái gì?" Phó nam giới Cẩm cau mày.

Hạ Hề vỗ vai Phó phái nam Cẩm: "Người anh em, đọc nhiều sách báo vào, bớt sinh con trồng nhiều cây.""

Truyện được dịch cùng edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang không giống chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Muốn bạn hãy đọc ở trang chủ yếu chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ đội dịch gồm động lực trả nhiều bộ hơn nhé.

Phó phái nam Cẩm: "..."

Ngày hôm sau, Hạ Hề đã nghe mắng cả một ngày, đã rời giường từ sớm, hơn nữa còn chuẩn bị xong điểm trọng điểm đơn giản.

Có lẽ trong lòng Phó nam giới Cẩm còn sợ hãi chuyện hôm qua, cũng dậy rất sớm, thấy Hạ Hề trong chống bếp, liền mở cửa bước vào phòng ngủ chính.

Hạ Hề nghiêng đầu quan sát thoáng qua, nghe thấy bên phía trong truyền ra tiếng anh nói chuyện với An An, bởi vì thế gọi: "Phó phái nam Cẩm, anh đưa An An đi rửa mặt.""

Lúc hai cha con đi từ chống ra, đều đã mặc quần áo, An An mặc một loại quần thể thao màu đen, trên người là áo khóa ngoài ba màu đá quý trắng đen đan xen. Phó phái nam Cẩm vẫn mặc chiếc áo bố lỗ màu đen, chẳng qua quần bộ đổi thành quần tây cắt may vừa người.

Hóa ra là đi nhờ con trai mặc quần áo góp anh.

Hai phụ vương con đứng chung một chỗ, khuôn mặt rất giống nhau, một người khôn cùng đáng yêu, một người... Nói thật, bao gồm chút đẹp trai.

Sáng sớm nhìn thấy cảnh này, đúng là rất vui mắt.

Hạ Hề vô thức cầm di động định chụp một bức, An An vừa thấy Hạ Hề cầm lấy di động lập tức kéo áo tạo dáng. Một tay chống tường, một tay đưa gần mắt làm cho chữ V, còn Phó phái nam Cẩm lại bước một bước rời khỏi form ảnh.

An An sửng sốt một chút, An An vẫn bảo trì nụ cười trên mặt, bao gồm chút khó khăn khăn nói: "Ba không thích hợp chụp hình, mẹ mau chụp đi, bé sắp ngã rồi.""

Hạ Hề vội thu lại tầm mắt chụp mang lại An An hai tấm: "An An thật đẹp trai.""

Hạ Hề nhớ đến việc trong điện thoại của mình không tồn tại nhiều tấm chụp Phó nam giới Cẩm, chẳng lẽ chỉ là do anh ấy không phù hợp chụp hình?

"Anh phải ra ngoài sao?" Hạ Hề chú ý quần áo bên trên người anh, hình như chuẩn bị ra ngoài.

"Ừ, đến công ty xem thử.""

"Tay anh ổn không?"

"Không sao.""

Một nhà tía người ăn sáng, Hạ Hề và Phó phái mạnh Cẩm bên nhau đưa An An đến đơn vị trẻ, An An vô cùng thích thú, một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ, vừa đi vừa nhảy nhót.

Sau khi đưa An An đến đơn vị trẻ, họ chú ý thấy Hàn Phỉ đậu xe pháo ở ven đường, Hạ Hề vốn định vào xe pháo để Hàn Phỉ đưa cô đến "Ngô Hệ Lâu", nhưng lúc này trên di động hiển thị cuộc gọi đến, tên người gọi là phổ biến Huyên.

Chung Huyên là bạn học đại học của Hạ Hề, nhị người chơi với nhau bốn năm là bạn bè thân nhất. Dựa theo trí nhớ bây giờ của Hạ Hề mà lại nói, mấy ngày hôm trước vừa thuộc với phổ biến Huyên ăn cơm uống bia xong.

Hạ Hề vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm chung Huyên trọng tâm sự, cuộc điện thoại này của thông thường Huyên gồm thể nói là rất đúng dịp rồi.

Hạ Hề để Phó nam Cẩm đi trước với Hàn Phỉ, sau đó mới nhận điện thoại của bình thường Huyên.

"Hề Hề à, tất cả tin tớ đã trở về tổ quốc quan tâm rồi không, ha ha ha..." vị trí kia truyền đến giọng nói quen thuộc thuộc của phổ biến Huyên, cho dù đã qua nhiều năm nhưng hầu như giọng nói của bình thường Huyên không tồn tại nhiều núm đổi, cô lập tức đã nhận ra cô ấy.

"Cậu xuất ngoại định cư nước xung quanh rồi sao?" Trước cơ cô chưa từng nghe nói chung Huyên gồm dự định xuất ngoại.

"..." bên đó im lặng một lát, mới cười thành tiếng: "Hạ Hề, gồm phải cậu đi chơi đến mức hỏng đầu rồi phải không, đi chơi cũng không thấy cậu đăng lên vòng bạn bè, mấy ngày không xuất đầu lộ diện, cậu làm gì thế?"

"Chung Huyên, tớ mất trí nhớ rồi."" Hạ Hề nói.

"..." phổ biến Huyên cười nhạo một tiếng, "Nhanh một chút, gặp ở chỗ cũ."" Nói xong xuôi nhanh chóng cúp điện thoại, mắc bệnh gì chứ, còn đùa là mất trí nhớ, cho rằng cô là học sinh tiểu học sao?

Chung Huyên lắc đầu, không được nghi ngờ chỉ số sáng ý của học sinh tiểu học. Dẫu sao bây giờ học sinh tiểu học rất nhiều đứa thông minh, ko chỉ học sinh tiểu học, bạn chú ý An An đi, cả người đều trả mỹ. May mà lại An An di truyền chỉ số sáng dạ của Giang Nam, chứ với chỉ số xuất sắc giống Hạ Hề, có bị người ta bán đi cũng ko biết.

Hạ Hề vẻ mặt mơ hồ cầm điện thoại vừa bị cụp máy, chỗ cũ là chỗ nào.

Khi cô và tầm thường Huyên học đại học thường xuyên đến tiệm mì bên cạnh trường học ăn cơm, nhưng trường học xa như vậy, chắc ko đến mức chạy đến cửa hàng mì gần trường gặp mặt đâu nhỉ?

Hạ Hề lại bấm số gọi phổ biến Huyên: "Huyên Huyên, tớ thực sự mất trí nhớ, nói địa chỉ mang lại tớ đi.""

Chung Huyên: "..."

Nửa tiếng sau, Hạ Hề và chung Huyên đối diện nhau ngồi trong quán trà sữa.

Chung Huyên vô cùng thích uống trà sữa, một ngày xa rời trà sữa sẽ cảm thấy cuộc đời không hề vui vẻ, do đó mấy năm ni nơi gặp mặt của Hạ Hề và tầm thường Huyền đều trở thành cửa hàng trà sữa.

"Cậu thực sự mất cam kết ức rồi?" sau khi Chung Huyên nghe Hạ Hề nói dứt cảm thấy cực nhọc tin, "Cậu thực sự quên An An với Giang phái mạnh sao?"

"Cậu cảm thấy tớ sẽ lấy chuyện này ra đùa cậu à?" Trước mặt tía mẹ Hạ, Hạ Hề không tỏ ra vượt suy sụp lúc này trước mặt bình thường Huyên lại trọn vẹn bộc lộ, "Bản thân tớ cũng cảm thấy gồm chút ko chân thật, Huyên Huyên, có phải cha mẹ tớ đều đang gạt tớ không, thật ra tớ vốn chưa kết hôn cũng chưa sinh con.""

Chung Huyên ôm má, hết sức buồn buồn chán nhìn cô.

Thật ra Hạ Hề cũng biết chuyện này hoàn toàn không gồm khả năng, thở dài: "Thôi cũng đã như vậy, thật ra tớ đã quen thuộc rồi. Đúng rồi, bây giờ cậu thế nào, đã kết hôn với Đại Lưu chưa?"

"Kết hôn?" phổ biến Huyên hừ mạnh một tiếng, "Tên khốn nạn, chia tay lâu rồi, bây giờ bản cô nương là quý tộc độc thân.""

"Chia tay rồi?" Hạ Hề còn khiếp sợ hơn lúc nghe tin người thiên hà tấn công trái đất, "Cậu và Đại Lưu chia tay rồi?" thông thường Huyên và Đại Lưu bắt đầu yêu thương nhau từ hồi trung học, bốn năm đại học, tình cảm nhị người rất tốt. Bốn năm qua Hạ Hề mạnh mẽ làm một nhẵn đèn hết sức to, ăn cẩu lương cũng phệ lên mấy ký, tình cảm sâu nặng như vậy sao lại chia tay rồi?

"Đại Lưu làm chuyện gì tất cả lỗi với cậu à?"

"Còn gồm thể là chuyện gì, lăng nhăng, được l con gái phó tổng giám đốc công ty anh ta chú ý trúng, sau đó chuyện cứ như thế."" phổ biến Huyên có chút cảm thán lắc đầu, "Dù thế nào thì bà đây chưa từng nghĩ đến việc một ngày bị chiến bại bởi tiền tài.""

Lăng nhăng à, sự tức giận trong tâm địa Hạ Hề dưng trào, đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài, đi được nhị bước mới giật mình phát hiện không đúng, tảo đầu quan sát lại thấy phổ biến Huyên ngồi yên như tượng bên trên ghế chú ý cô.

Hạ Hề bĩu môi, lại trở về ngồi xuống.

Chung Huyên chậc chậc hai tiếng: "Cậu đúng là ko nhớ gì, đây đã là chuyện nhiều năm rồi.""

"Dừng."" Hạ Hề bất mãn hừ một tiếng, "Trong ký ức của tớ, mấy ngày hôm trước tớ còn ăn cơm với anh ta, hắn còn nói tức thì trước mặt tớ rằng nhất định trong tầm hai năm sẽ mua nhà ở để lấy cậu, tớ thật sự muốn đánh gãy hai tay anh ta.""

"Cậu đã có tác dụng rồi."" chung Huyên nhún vai, "Cậu ko chỉ đánh gãy hai tay anh ta bên cạnh đó suýt nữa lấy ghế đánh vỡ đầu người ta."

"..." Hạ Hề nghe ngừng sửng sốt, "Tớ bạo lực vậy sao?"

Ánh mắt bình thường Huyên nhìn Hạ Hề rất dịu dàng, ko cần tất cả nhiều bạn bè, bao gồm được một người thật lòng đã là rất may mắn rồi.

"Nhắc đến chuyện này, còn phải cảm ơn Giang Nam nhà cậu đấy, lúc đó doanh nghiệp Giang Nam tất cả làm ăn với doanh nghiệp bọn họ, vì chuyện này Giang phái nam đã dứt áo ra đi, khiến công ty bọn họ tổn thất ko nhỏ.""

"Dùng việc công trả thù riêng?"" Hạ Hề mở to hai mắt, "Phó... Giang nam không làm thế đâu chứ?" Dựa vào mấy ngày Hạ Hề quan sát, Phó phái nam Cẩm là một người lý trí đến mức khiến người ta sợ hãi, anh tuyệt đối sẽ không dùng việc công trả thù riêng.

"Sao lại không làm cho chứ?" bình thường Huyên hơi ngây người, "Tớ là chị em tốt của cậu, bởi vì cậu, Giang Nam nhà cậu gồm chuyện gì không đủ can đảm làm?"

Chung Huyên nói kết thúc lời này đột nhiên nhớ lại việc Hạ Hề mất trí nhớ, quan tiền trọng là Hạ Hề nói chuyện này với cô ấy không tồn tại gì nghiêm trọng. Vày Hạ Hề còn nhớ cô rất rõ, khiến tầm thường Huyên vẫn luôn quên Hạ Hề đã mất đi một phần cam kết ức.

"Đúng rồi, Hề Hề, cậu đừng bỏ đi thừa khứ, chỉ cần cậu quên mất Giang Nam cùng An An, không phải Giang phái mạnh sẽ đau lòng muốn chết sao?"" chung Huyên cảm thấy nặng nề tin, dựa theo suy nghĩ của cô, Hạ Hề có thể quên bất kỳ ai cũng không thể quên Giang Nam.

"Nhưng mà, sự thật đó là như vậy."" Hạ Hề giơ tay đầu hàng, "Chuyện này tớ không thể khống chế được."" Hạ Hề ko nói với chung Huyên chuyện Phó phái mạnh Cẩm mất trí nhớ, bây giờ trong lòng hừ lạnh một tiếng. Tất cả mọi người đều nói cô và Giang phái nam yêu nhau cỡ nào, có ai yêu nhau lại quên đối phương không.

"Vậy phải làm sao bây giờ, tất cả cần tớ đưa cậu đến những nơi thường tới, tìm lại cam kết ức không?" Với tư duy một người bình thường, bao gồm suy nghĩ như thế cũng là bình thường.

"Tìm lại cam kết ức?" Hạ Hề có tác dụng mặt ghét bỏ, "Cậu định học theo bộ phim "Giúp Khả Vân kiếm tìm lại cam kết ức" đấy à?"

Chung Huyền mặt đầy vạch đen, cậu thật lợi hại, quên sạch con trai và chồng nhưng lại nhớ rõ phim Quỳnh Dao.

"Huyên Huyên, tớ cảm thấy không có gì không giống cả, tớ nhớ được ba mẹ mình, cũng nhớ được cậu, thành phố này cũng không tồn tại nhiều nuốm đổi, điều duy nhất khác chính là có thêm một người chồng và nhỏ trai, gồm thể nói tớ đã quen rồi." quan tiền trọng là chồng cô cũng là người mất trí nhớ, tìm ký kết ức, tìm kiếm thế như thế nào đây?

"..."" thông thường Huyên giơ ngón tay loại với cô, "Chẳng trách mẹ cậu tuyệt nói cậu tất cả năng lực say mê ứng rất mạnh, cậu quá mạnh rồi, tớ thật sự cảm thấy đau lòng ráng Giang Nam.""

Hạ Hề trừng mắt chú ý cô, đau lòng cụ Giang phái nam nỗi gì, phải đau lòng mang đến Hạ Hề trước đã chứ.

"Thật ra tớ muốn hỏi cậu, rốt cuộc năm đó tớ với Giang nam giới đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Hề gồm chuyện gì cũng sẽ kể với chung Huyên, có lẽ không kiếm được đáp án chỗ tía mẹ Hạ, nhưng với thông thường Huyên có thể biết được.

"Cậu và Giang nam giới sao?" Bàn tay tầm thường Huyên quấy trân châu dừng lại, "Cậu biết đến đâu rồi?"

Hạ Hề kể lại những điều nghe được từ chỗ tía mẹ cùng Hàn Phỉ, cuối thuộc hỏi cô: "Năm đó tớ thật sự tự nguyện gả đến Giang Nam, anh ấy ko uy hiếp tớ à?"

Chung Huyên trừng mắt: "Cậu tưởng tượng thật phong phú, năm đó sau khoản thời gian cậu đi dạy, tín hiệu chỗ cậu không tốt lắm, ko thể gọi điện thoại, hơn nữa tớ cũng bận tốt nghiệp, hai ta cũng không liên lạc nhiều. Lúc gặp lại cậu là một năm sau, cậu với về từ Tây Bắc một anh chàng rất đẹp trai và một mẫu bụng bầu.""

"Lúc đó tớ rất khiếp ngạc, cậu bày khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng nói với tớ là cậu thương anh ấy, cậu muốn kết hôn với anh ấy, còn muốn tớ đến làm cho phù dâu. Dáng vẻ cả đời này không phải anh ấy thì ko gả, thật sự khiến tớ mở với tầm mắt. Đúng là một cô nàng cô đơn hai mươi mấy năm không yêu đương ,lúc bắt đầu nói chuyện tình cảm giống như núi lửa phun trào, lửa cháy củi khô, càng không thể ngăn cản.”

Hạ Hề nghe dứt mặt ko cảm xúc, phổ biến Huyên cần sử dụng từ đó để tưởng tượng khiến Hạ Hề rất muốn cầm lấy bánh ngọt trên bàn ném vào mặt cô ấy.

Xem thêm: Thần Xe Siêu Tốc Tập Cuối

"Lúc đó tớ đã khuyên cậu rồi."" tầm thường Huyên nhận thấy Hạ Hề sắp bùng nổ, vội nghiêm mặt, "Tớ nói Giang nam giới cần tiền không có tiền, cần nhà không có nhà, cần xe không có xe, cần đồ vật gi cũng ko có, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt, chấp nhận được nam giới trai phượng hoàng ở rể không..."

"Anh ta ko phải con trai trai phượng hoàng ở rể đâu."" Hạ Hề nhịn không được xen vào một câu, anh ta là một người đàn ông xấu xa ăn thịt người ko nhả xương.

"Đúng rồi."" chung Huyên vỗ bàn một cái, vui vẻ nói: "Năm đó cậu cũng đã nói như vậy.""

Hạ Hề: "..."

"Sau khi cậu gả mang lại anh ấy, Hàn Phỉ đều nói thật, cậu lấy tiền cha mẹ cho hai người mua nhà giao cho Giang Nam tạo dựng sự nghiệp, thời điểm đó cậu không đủ can đảm nói chuyện này với ba mẹ biết, bản thân lén lút thuê một chống nhỏ mặt ngoài."

"Ba mẹ tớ không nghi ngờ sao?" Hạ Hề cảm thấy cô dở người ngốc, nhưng bố mẹ cô ko ngốc như thế chứ?

"Lúc đó cậu cho là họ ko biết, nhiều năm sau cậu mới biết được thời gian đó sau thời điểm đưa tiền đến Giang Nam, Giang phái mạnh liền nói chuyện này với tía mẹ cậu.""

"Anh ta bị nước úng óc rồi.""

"Người ta là người gồm trách nhiệm đấy, viết giấy vay mượn nợ cho bố mẹ cậu, cam đoan vào một năm sẽ trả lại tiền. Nhưng tớ nói này, mắt Hạ Hề cậu tốt thật đấy, Giang Nam chính là một viên ngọc quý, một con ngựa chiến hiếm có, cậu chính là Tử Kỳ gặp được Bá Nha đấy..."

Hạ Hề: "..." Cậu không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy được không?