Palatino Linotype Segoe UI Roboto Roboto Condensed Patrick Hand Noticia Text Times New Roman Verdana Tahoma Arial

Trong quần hùng, ai đã ở đảo hai bố chục năm phần đông say mê điên cuồng võ thuật trên đồ dùng giải, thấy vách đá bị hủy hoại thường rất đau lòng. Có fan tự oán trách, từ than thở, hối hận vì sao không sớm xào nấu lấy một phần. Trên thuyền có bạn đập đầu ước ao tự tử, có tín đồ tự đấm ngực thình thình. Còn những người mới đến, nghĩ đến chuyện tồn tại trở về quê quán thì phần hoan hỉ nặng hơn phần luyến tiếc.

Bạn đang xem: A tú hiệp khách hành

Nhìn đao khách Đảo mọi khi một xa, Thạch Phá Thiên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, sống lưng toát các giọt mồ hôi ướt đẫm, dậm chân la lớn: “Hỏng rồi… hỏng rồi… Gia gia, hôm… từ bây giờ là… mồng mấy mon mấy rồi?”

Bạch Tự trên cũng giật mình la hoảng: “Trời ơi!” Chòm râu lão không ngớt rung động, gắn thêm bắp: “Ta không… không biết… hôm… hôm nay là… ngày mấy tháng… mấy…”

Đinh Bất Tứ ngồi tại một góc thuyền, hỏi: “Cái gì mà ngày mấy tháng mấy?”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Tứ gia gia! Gia gia gồm nhớ không? chúng ta đến thích khách Đảo đã bao nhiêu ngày rồi?”

Đinh Bất Tứ đáp: “Một trăm ngày cũng được, mà lại hai trăm ngày cũng thế. Ai mà nhớ được?”

Thạch Phá Thiên băn khoăn lo lắng đến ý muốn khóc. Chàng trở về hỏi Cao Tam nương tử: “Chúng ta cho tới đảo nhằm mục tiêu ngày mồng tám mon chạp. Hôm nay đã là mon mấy rồi?”

Cao Tam nương tử bấm đốt tay tính nhẩm rồi đáp: “Chúng ta sinh hoạt trên đảo đã một trăm mười lăm ngày. Bây giờ nếu chưa phải mùng năm tháng tư, do đó mùng sáu tháng tư rồi.”

Thạch Phá Thiên cùng Bạch Tự tại đồng thanh la hoảng: “Tháng bốn rồi sao?”

Cao Tao nương tử nói: “Dĩ nhiên là tháng tư rồi!”

Bạch Tự tại đấm ngực, gào lên: “Khổ quá! Khổ quá!”

Đinh Bất Tứ cười cợt ha hả nói: “Hay quá! tuyệt quá!”

Thạch Phá Thiên khó tính nói: “Tứ gia gia! Bà bà sẽ nói, nếu mang đến mồng tám tháng bố không thấy Bạch gia gia về bên thì fan sẽ nhảy xuống biển khơi tự tử. Ông… ông lại mỉm cười được ư? Cả A Tú… A Tú đã và đang nói là nhảy xuống biển…”

Bạch từ bỏ Tại ngơ ngác nói: “Bà ta nói mùng tám tháng ba nhảy xuống biển, nhưng hôm… từ bây giờ đã là mon tư…”

Thạch Phá Thiên vừa khóc vừa nói: “Đúng thế! Phải… phải làm sao bây giờ?”

Đinh Bất Tứ giận dữ nói: “Mùng tám tháng bố Tiểu Thúy nhảy xuống biển, từ bây giờ đã chết được nhị mươi mấy ngày rồi, còn khiến cho gì nữa? Tính khí bạn nữ rất cương cường, vẫn nói là mùng tám tháng bố nhảy xuống biển cả thì mùng bảy cũng không nhảy, mùng chín cũng ko nhảy, đúng mùng tám là mùng tám. Lão chó già Bạch Tự trên kia! Sao ngươi không về sớm hơn một chút? Con mẹ nó!”

Bạch từ bỏ Tại ko ngớt đấm ngực kêu la: “Đúng lắm! Ta là lão khốn! Ta là lão tặc!”

Đinh Bất Tứ lại thóa mạ: “Còn mẫu thằng Chó Lộn Giống chết đâm chết chém này nữa! Sao ko về sớm hơn một chút?”

Thạch Phá Thiên khóc lóc: “Là lỗi của cháu! con cháu thật là xứng đáng chết!”

Đột nhiên gồm một giọng con gái nhân lanh lảnh cất lên: “Sử tiểu Thúy sống thì tốt mà chết cũng ko sao, có tương quan gì mang đến ngươi? lý do lại mắng bạn ta.”

Người nói câu đó chính là bà lão bịt mặt chúng ta Mai. Đinh Bất Tứ vừa nghe thấy liền không dám mắng nữa, nhưng mà cứ lẩm nhẩm mãi ko dứt.

Bạch Tự trên lại trách Thạch Phá Thiên: “Ngươi vẫn biết bà bà cùng A Tú cho mùng tám tháng ba là nhảy đầm xuống biển, sao ko nói với ta sớm? Thằng lỏi này hồ vật quá, ta… ta chỉ muốn bẻ gãy cổ ngươi.” Thạch Phá Thiên vì quá nhức lòng, chẳng ảm đạm cãi lại lão nữa, cứ nhằm lão oán trách tha hồ.

Lúc này gió nam thổi mạnh, thuyền giương cả tía lá buồm, vượt hải dương rất mau. Bạch Tự tại cứ điên điên khùng khùng la mắng Thạch Phá Thiên, Đinh Bất Tứ lại mồm năm mồm mười đấu khẩu cùng với Bạch từ bỏ Tại. Mấy lần nhì lão toan hễ thủ tấn công nhau, tuy vậy được người di thuộc thuyền ngăn cản rồi khuyên răn giải.

* * *

Đến chiều tối ngày thứ ba, thuyền đã gần cho bờ phái nam Hải, quần hùng vui mừng hò reo vang dội. Nhì mắt Bạch Tự trên trợn ngược lên, đăm đăm ngó làn sóng biếc như để tìm thi hài của Sử bà bà và A Tú.

Thuyền mỗi lúc một vào sát bờ, Thạch Phá Thiên đưa ánh mắt ra xa đã thấy phong cảnh trên bờ vẫn như lúc mình tách đi, mặt hàng cây trên kho bãi biển vẫn còn đó trơ đó. Sườn núi bên đề xuất lồi ra bên ngoài biển, nơi nhô ra có bố cây dừa, trông giống như ba người bé ốm cơ mà cao nghêu.

Thạch Phá Thiên lưu giữ lại tư tháng trước mình rời ra khỏi nơi đây, Sử bà bà cùng A Tú đứng bên trên bờ đại dương tiễn chân. Bây giờ chàng thận trọng trở về, mà lại sư phụ với A Tú đã chôn vào bụng cá, thi thể cũng không thể nữa. Bất giác nhì hàng lệ tầm tã như mưa, làm cặp mắt đại trượng phu mờ đi.

Con thuyền vẫn thường xuyên tiến vào bờ, tự nhiên có giờ la từ vách núi vọng lại. Mọi người ngẩng đầu quan sát lên, thấy nhị bóng fan một xám một trắng từ sườn núi dancing xuống biển.

Thạch Phá Thiên nhìn được rõ hai người đó chính là Sử bà bà cùng A Tú. Phái mạnh vừa tởm hãi vừa vui mừng, thật cần yếu nói hết. Trong những lúc cấp bách ngàn cân treo đầu gai tóc, quý ông không kịp nghĩ về xem vì sao đến nay hai người vẫn không chết, giật ngay một lớp ván thuyền liệng về phía hai fan nhảy xuống, rồi có được một chân lại, vận không còn nội lực body toàn thân xuống chân, nhảy thật táo tợn về phía trước. Người chàng vọt đi như tên bắn.

Lúc đàn ông ở thích khách Đảo đã học được phần lớn môn võ thuật cực kỳ cao siêu trên vách đá, từ bây giờ một loại ném một cái đẩy đều áp dụng những môn đó. Con trai vọt tín đồ đi một cái chỉ còn cách tấm ván từng vài thước, ngay tức thì đá hất chân trái lại sau, tín đồ tiến thêm một bước trên không, đấm đá được phía trên tấm ván đó. Nói ra thì chậm, nhưng hành vi thì nhanh vô cùng

Lúc chân chàng đặt lên trên ván thuyền thì A Tú cũng rơi xuống kế bên, nam giới vội gửi tay trái ra ôm được ngang sống lưng nàng. Hai tín đồ đã nặng trĩu lại thêm đà nhảy đầm từ bên trên xuống, nhị chân Thạch Phá Thiên chìm hẳn xuống mặt nước. đàn ông lại thấy Sử bà bà vẫn rớt xuống mặt tay phải, nhanh chóng vung hữu chưởng ra chụp được lưng bà, thi triển công phu Ngân im Chiếu Bạch Mã học được trên vách đá, mượn đà nhằm vận sức ném ra. Body Sử bà bà cất cánh thẳng ra dòng thuyền ngoại trừ biển. Mọi fan trong thuyền phệ tiếng hoan hô.

Bạch trường đoản cú Tại thuộc Đinh Bất Tứ đang tranh nhau vọt lại đầu thuyền từ bỏ trước, thấy Sử bà bà cất cánh tới nơi, cả hai thuộc giơ tay ra đón. Bạch từ bỏ Tại quát mắng lên: “Tránh ra!” rồi phóng tả chưởng đánh Đinh Bất Tứ. Lão Đinh do dự không mong mỏi rút tay lại, không ngờ nữ giới nhân đậy mặt vung tay đánh mạnh khỏe một cái, thủ thuật rất kỳ lạ. Nghe một tiếng bõm, Đinh Bất Tứ chớp nhoáng rớt xuống biển.

Lúc này Bạch từ bỏ Tại vẫn đón được Sử bà bà. Bất ngờ bà cất cánh đến nơi mà dư lực của Thiên Phá Thiên chưa hết, làm cho Bạch Tự trên đứng không vững buộc phải lùi lại một bước. “Rắc” một tiếng, nhị chân lão đánh đấm xuống ván thuyền mạnh quá, sàn thuyền thủng một lỗ lớn. Lão ngồi phịch xuống nhưng mà tay vẫn ôm Sử bà bà vào lòng, không chịu đựng buông ra.

Lúc này Thạch Phá Thiên ôm A Tú, vịn vào tấm ván thuyền rập ràng trên mặt nước, đợi đến bên thuyền rồi khiêu vũ vọt lên.

May nhưng mà Đinh Bất Tứ biết bơi, lão vừa bơi vừa chửi bới om sòm. Thủy thủ bên trên thuyền liệng lách dây xuống kéo lão lên. Mọi bạn mồm năm miệng mười, bát nháo cả lên. Đinh Bất Tứ tín đồ ướt sũng, đứng thộn mặt ra nhìn đàn bà nhân bịt mặt. Đột nhiên lão la lên: “Ngươi… ngươi chưa hẳn là muội muội của nàng! Ngươi chính là nàng… chắc chắn là con gái rồi!”

Nữ nhân bít mặt chỉ cười cợt lạnh nhạt, ghẻ lạnh đáp: “Ngươi thiệt là lớn gan, trước mặt ta còn định ôm lấy Sử tiểu Thúy.”

Đinh Bất Tứ la lên: “Muội… đó là muội! Muội sẽ đẩy ta! Chiêu Phi Lai Kỳ Phong này, khắp thế gian chỉ có một mình muội biết mà lại thôi.”

Nữ nhân cơ nói: “Ngươi biết vậy là được rồi.” Mụ gửi tay gỡ tấm khăn bịt mặt để lộ rất nhiều vết nhăn nheo, tuy vậy làn da rất trắng. Chỉ có tín đồ ở vào bóng về tối lâu ngày ko thấy ánh phương diện trời new trắng mang đến như vậy.

Đinh Bất Tứ gọi: “Văn Hinh! Văn Hinh! trái nhiên là muội… tại sao lúc chạm chán ta, muội lại nói là đã bị tiêu diệt rồi?”

Nữ nhân che mặt bọn họ Mai, tên thường gọi là Văn Hinh. Mụ là bạn tình cách đây không lâu của Đinh Bất Tứ, hai fan đã sinh được một đứa con gái tên là Mai Phương Cô. Nhưng mà Đinh Bất Tứ lại yêu thích Sử tè Thúy, bỏ rơi Mai Văn Hinh. Vụ này xảy ra đã mấy chục năm, không ngờ đến lúc này hai người lại trùng phùng.

Mai Văn Hinh gửi tay trái ra kéo tai Đinh Bất Tứ, rít lên the thé: “Ngươi chỉ mong sao ta bị tiêu diệt sớm, càng cấp tốc ngươi càng hoan hỉ. Tất cả đúng cụ không?”

Đinh Bất Tứ sợ hãi sệt không đủ can đảm giãy giụa, cười đau đớn nói: “Buông ta ra! Ở đây còn có các vị anh hùng, có tác dụng như vậy bao gồm gì là đẹp nhất mặt đâu?”

Mai Văn Hinh nói: “Ta cứ mặc thây ngươi xấu mặt. Phương Cô của ta đâu, trả lại cho ta!”

Đinh Bất Tứ nói: “Muội buông tay ra mau! Long đảo chúa đã hiểu rằng nó ở thô Thảo Lĩnh trên núi Hùng Nhĩ. Chúng ta đến này mà tìm nó.”

Mai Văn Hinh nói: “Tìm được con rồi, ta new buông tha mang lại ngươi. Nếu không tìm kiếm thấy nó, ta bắt buộc xẻo đứt cả hai tai ngươi!”

Hai bạn còn đang biện hộ vã, thuyền đang áp mạn vào bờ. Vợ ông xã Thạch Thanh cùng lũ Bạch Vạn Kiếm, Thành Tự học tập ở phái Tuyết đánh ra đón. Mọi tín đồ thấy Bạch từ bỏ Tại cùng Thạch Phá Thiên bình an trở về, Sử bà bà cùng A Tú gieo bản thân xuống biển cũng khá được cứu thoát, ai nấy vui lòng khôn xiết. Chỉ có bố người Thành tự Học, Tề tự Miễn, Lương trường đoản cú Tiến là trong trái tim thất vọng, nhưng mẫu mã cũng nên giả cỗ vui tươi, đặt chân tới nói lời chúc tụng.

Hết thảy nhân vật hảo hán bên trên thuyền các chỉ muốn trở thành mũi tên để bay về nhà mang lại sớm, vừa để chân lên đất liền là giải thể đi hết. Bốn tín đồ Phạm tuyệt nhất Phi, Lữ chính Bình, Phong Lương với Cao Tam nương tử cũng cáo lui Thạch Phá Thiên, quay trở lại Liêu Đông.

Bạch Vạn kiếm nói: “Gia gia! Má má đã nói, cho mồng tám tháng ba mà ko thấy gia gia về bên thì bạn nhảy xuống hải dương tự tử. Từ bây giờ đúng là mồng tám, hài nhi đã để ý đề phòng, bất ngờ má má đùng một phát xuất thủ điểm huyệt hài nhi, bắt buộc không ngăn cản được. Tạ ơn trời phật! giả dụ gia gia trở về chỉ muộn rộng nửa giờ là ko được chạm mặt má má nữa rồi.”

Bạch trường đoản cú Tại kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói loại gì? từ bây giờ mới là mùng tám tháng bố ư?”

Bạch Vạn kiếm đáp: “Đúng thế. Bây giờ chính là mùng tám.”

Bạch Tự trên lại hỏi: “Mùng tám tháng tía thật ư?”

Bạch Vạn Kiếm đồng ý đáp: “Đúng là mùng tám mon ba.”

Bạch Tự trên gãi đầu nói: “Chúng ta mang đến Hiệp khách hàng Đảo vào ngày mồng tám mon chạp, rồi ở kia hơn một trăm ngày. Sao từ bây giờ mới là mùng tám tháng ba?”

Bạch Vạn kiếm nói: “Gia gia quên rồi ư? năm nay nhuận mon hai, bao gồm hai tháng hai.”

Bạch Vạn tìm vừa nói câu này, Bạch trường đoản cú Tại hiểu ra lập tức. Lão ôm chầm đem Thạch Phá Thiên nhưng nói: “Hảo đái tử! Sao ngươi không nói sớm? Ha ha! Nhuận mon hai! bao gồm hai tháng nhì thật là hay!”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Nhuận tháng nhì là gì? tại sao lại có đến nhì tháng hai?”

Bạch Tự tại mỉm cười nói: “Mặc kệ nó, bao gồm hai tháng hai cũng được, tía tháng nhị cũng tốt. Miễn là bà bà không chết thì dù là một trăm tháng nhị cũng không sao.” Mọi fan nghe lão nói số đông cười ồ cả lên.

Bạch từ bỏ Tại xoay đầu nhìn lại rồi hỏi: “Úi chà, lão tặc Đinh Bất Tứ chuồn đi đâu mất rồi?”

Sử bà bà mỉm cười nói: “Lão để trọng tâm đến hắn làm cho chi? Mai Văn Hinh kéo tai hắn, bắt đưa theo tìm phụ nữ của bọn họ là Mai Phương Cô rồi.”

Ba chữ Mai Phương Cô vừa ra khỏi miệng Sử bà bà, Thạch Thanh thuộc Mẫn Nhu chuyển đổi sắc mặt, đồng thanh hỏi: “Bà bà nói là Mai Phương Cô ư? Họ đưa nhau đi đâu nhằm tìm cô ấy?”

Sử bà bà đáp: “Vừa rồi sống trên thuyền, ta nghe mụ bọn họ Mai nói là họ đi cho Khô Thảo Lĩnh, núi Hùng Nhĩ, nhằm tìm con gái là Mai Phương Cô.”

Mẫn Nhu run run lên tiếng: “Tạ ơn trời đất! Cuối cùng… cuối cùng cũng biết được tin tức về cô bé này rồi! Sư ca! bọn chúng ta… bọn họ cũng mang lại đó chứ?”

Thạch Thanh đồng ý đáp: “Đúng thế.” Hai fan liền ngỏ lời tự biệt lũ Bạch tự Tại.

Bạch Tự tại la lên: “Đang cơ hội náo nhiệt tưng bừng, vui vẻ gắng này, các vị nên ở lại đây ít nhất là mười ngày nửa tháng, không ai được đi đâu.”

Thạch Thanh nói: “Bạch lão gia tất cả chỗ không hiểu. Mai Phương Cô là người đại thù giết con của vợ chồng tại hạ. Vợ chồng tại hạ bôn tẩu giang hồ, kiếm tìm thị khắp nơi mười tám năm nay mà không tồn tại chút dắt mối nào. Lúc này đã giỏi tin, đề xuất cấp tốc đi ngay, nếu chậm rãi một cách thì e rằng bé tiện nhân kia lại trốn đi mất.”

Bạch Tự trên vỗ đùi la lên: “Con phụ nữ tặc này đã giết chết đàn ông các ngươi ư? bao gồm lý nào gắng được? ví như vậy thì bắt buộc bắt thị phân thây có tác dụng muôn đoạn. Việc của những ngươi cũng là việc của ta. Đi đi, bọn họ cùng đi hết. Thạch lão đệ! Con bạn nữ tặc này được lão tặc Đinh Bất Tứ hộ vệ, lão thái bà Mai Văn Hinh lại có công phu Mai Hoa Quyền gia truyền khôn xiết lợi hại. Lão đệ buộc phải đưa mấy người đi giúp đỡ mới chắc chắn trả được côn trùng thù này.”

Bạch Tự tại được trùng phùng Sử bà bà cùng A Tú, lại vừa thoát đề xuất tai kiếp, cần lão đang vui miệng vô cùng. Cơ hội này bất cứ ai nhờ vào lão làm bất kể việc gì, lão cũng bằng lòng ngay. Thạch Thanh, Mẫn Nhu cũng nghĩ đến Mai Phương Cô gồm Đinh Bất Tứ với Mai Văn Khanh ở bên bảo vệ, mối thù này thật khó mà trả được. Bạch trường đoản cú Tại chịu đựng ra tay viện trợ, đó là điều nhưng mà hai người hy vọng mỏi vô cùng.

Chưởng môn Thượng Thanh tiệm là Thiên hư đạo nhân đi bên trên thuyền khác, chưa về tới đây. Vợ ông chồng Thạch Thanh nhanh lẹ báo thù, không nén lòng hóng lão được, mau lẹ lên đường. Thạch Phá Thiên cũng đi theo các người.

* * *

Chưa đến một ngày, mọi bạn đã lên đến núi Hùng Nhĩ. Quả núi này chu vi rộng mang lại vài trăm dặm, không người nào biết khô Thảo Lĩnh ở phần nào. Đoàn tín đồ tìm tìm mấy ngày cũng chẳng thấy đâu.

Bạch từ Tại nóng nảy ko dằn lòng được nữa, quay ra mắng Thạch Thanh: “Thạch lão đệ! Huyền Tố tuy vậy Kiếm lão đệ danh tiếng ở Giang Nam. Võ công của vợ ông xã lão đệ mặc dù còn hèn ta, nhưng mà cũng không phải hạng tầm thường. Ráng mà có đứa con cũng không giữ lại nổi, để cho tất cả những người ta giết mất ư? chị em tặc kia gồm thù hằn gì mà giết con của ngươi?”

Thạch Thanh thở ra một hơi rồi nói: “Vụ này là tiền oan nghiệp chướng từ đời trước. Hôm nay tại hạ cũng lưỡng lự phải bắt đầu kể từ đâu.”

Mẫn Nhu đùng một cái lên tiếng: “Sư ca… hợp lý và phải chăng sư ca thế ý dẫn mọi người đi lạc đường? nếu như sư ca ko thực lòng ao ước giết thị để báo thù cho Kiên nhi thì muội… thì muội…” Bà nói về đây, nước mắt ràn rụa tung xuống ướt cả ngực áo.

Bạch trường đoản cú Tại bỡ ngỡ hỏi: “Sao ngươi lại không muốn giết con người vợ tặc? Úi chà! hư bét! Lão đệ! cứng cáp là cô bé tặc này rất đẹp lắm. Lão đệ vẫn dây dưa với thị đề xuất không?”

Thạch Thanh đỏ mặt lên nói: “Bạch lão gia chớ trêu chọc tại hạ nữa.”

Bạch từ Tại trừng mắt lên quan sát Thạch Thanh một dịp rồi nói: “Nhất định là như thế! Con thanh nữ tặc kia nổi dạ ghen tuông tuông, đề xuất mới hạ độc thủ gần kề hại đứa con của Mẫn đàn bà hiệp.” Bạch từ Tại dấn xét việc của mình thì hết mực hồ đồ, mà suy đoán việc của bạn thì lại khôn xiết sáng suốt. Thạch Thanh nghẹn họng lừng khừng nói sao được nữa.

Mẫn Nhu đáp hộ: “Bạch lão gia! Cũng chưa phải là Thanh ca gồm tình ý gì, chỉ vì… chỉ vì cô nàng họ Mai tê tự ý tương tư, rồi từ ghen tuông đưa sang thù hận, giận lây cả mang lại thằng nhỏ của tại hạ, thằng con… thằng nhỏ tội nghiệp của tại hạ…”

Thạch Phá Thiên đùng một phát la lên một tiếng: “Trời ơi!”, vẻ mặt hết sức kỳ lạ. đấng mày râu lại chứa tiếng hỏi: “Tại sao… vì sao lại nghỉ ngơi đây?” Rồi quý ông quay người chạy ào ào lên một quả núi mặt tay trái. Thì ra đùng một phát chàng phân biệt mình thân thuộc quả núi này từng gốc cây, từng ngọn cỏ. Đó là nơi chàng đã sống hồi thơ ấu, tuy nhiên xưa kia đấng mày râu thường đi từ bỏ phía bên đó núi, nên lúc này mới dấn ra.

Hiện nay khinh công chàng đã đi đến mức phi thường, chớp đôi mắt đã lên tới mức đỉnh núi, băng qua vùng đồi núi rồi mang đến một gian đơn vị cỏ. Tự dưng nghe giờ chó sủa rầm lên, một con chó quà từ trong bên chạy ra, chồm lên vai Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên không ngừng mở rộng tay ôm siết lấy nó, mừng cuống gọi rối rít: “A Hoàng! A Hoàng! Ngươi về bên rồi ư? Má má của ta đâu?” Rồi chàng khủng tiếng gọi: “Má má! Má Má!” Trong công ty có tía người chạy ra. Đi giữa là 1 nữ nhân cực kỳ xấu xí, chính là mẫu thân Thạch Phá Thiên. Nhì người phía 2 bên là Đinh Bất Tứ và Mai Văn Hinh.

Thạch Phá Thiên hí hửng la lên: “Má má!” nam giới ôm nhỏ A Hoàng, chạy đến trước phương diện mụ kia.

Mụ thờ ơ nói: “Ngươi đi đâu?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Con… con…”

Bỗng nghe thanh âm Mẫn Nhu sinh sống phía sau chứa lên: “Mai Phương Cô! Ngươi bôi phương diện hóa trang, tưởng cất được ta ư? dù ngươi gồm trốn đi thuộc trời cuối đất, ta… ta…”

Thạch Phá Thiên cả kinh, nhảy đầm tránh sang một bên, ấp úng: “Thạch phu nhân… Phu nhân… nhấn lầm rồi. Bà này là người mẹ của cháu, chứ chưa hẳn là quân thù đã giết nhỏ phu nhân đâu.”

Thạch Thanh kinh ngạc hỏi: “Người này là chị em của ngươi ư?”

Thạch Phá Thiên nói: “Đúng thế! cháu ở phổ biến với má má tự thuở nhỏ. Chỉ vì… chỉ bởi hôm đó cháu không thấy má má đâu nữa, đợi mấy hôm không thấy má má trở về, bèn xuống núi đi tìm má má, càng đi càng lạc xa không biết đường về, cả bé A Hoàng cũng không thấy. Thạch trang chúa xem, đây chưa hẳn là A Hoàng hay sao?” đại trượng phu ôm nhỏ A Hoàng, tha thiết chăm lo nó.

Thạch Thanh trở lại nhìn mụ bầy bà rất xấu nói: “Phương Cô, ngươi đã gồm con của bản thân rồi, sao năm xưa còn tiếp giáp hại bé của ta?” Tuy giọng nói của ông bình tĩnh, tuy vậy mọi người đều nghe thấy trong đó ẩn cất nỗi ai oán khổ vô cùng.

Mụ lũ bà thiếu thẩm mỹ đó chính là Mai Phương Cô. Mụ cười cợt lạnh nhạt, mục quang tràn đầy oán hận, nói: “Ta mong giết ai thì ta giết. Ngươi… làm cái gi được ta?”

Thạch Phá Thiên nói: “Má má! Má má đã cạnh bên hại bé của Thạch trang chúa với Thạch phu nhân thật ư? Sao… sao lại như thế?”

Mai Phương Cô vẫn cười hững hờ nói: “Ta ao ước giết ai thì cứ giết, phải gì buộc phải giải thích?”

Mẫn Nhu lờ lững rút trường kiếm ra, nói với Thạch Thanh: “Sư ca! Muội cũng không làm khó huynh, huynh đứng qua một bên đi. Trả tỉ muội không thịt được cô ấy, cũng không đề xuất huynh ra tay trợ giúp.” Thạch Thanh chau mi lại, thần sắc rất khổ não.

Bạch Tự trên nói: “Đinh Lão Tứ! họ nói trước mang đến ngươi hay! Vợ chồng ngươi mong muốn tử tế thì đứng ngoài, thì chúng ta cũng chỉ đứng xem hai fan động thủ. Ví như hai ngươi nhưng ra tay viện trợ người con gái bảo vật của các ngươi, thì đừng gồm trách bọn chúng ta. Thạch lão đệ mời vợ ông xã ta lên núi Hùng Nhĩ này không phải là nhằm xem kungfu náo nhiệt cơ mà thôi.”

Đinh Bất Tứ thấy đối thủ đông người, cân nhắc một chút rồi nói: “Được rồi! Nói lời nên giữ lấy lời, họ đều không xuất thủ. Vậy bên các ngươi có vợ ck Thạch trang chúa, mặt ta gồm hai bà mẹ con nó. Mỗi mặt đều một nam giới một nữ, tỉ đấu mang lại phân chiến thắng bại là xong.” Lão đã thuộc Thạch Phá Thiên rượu cồn thủ mấy lần, biết rõ võ thuật chàng cao hơn nữa vợ ông xã Thạch Thanh nhiều. Mai Phương Cô tất cả chàng trợ lực, nhất định không chịu đựng thua.

Mẫn Nhu đưa ánh mắt Thạch Phá Thiên nói: “Tiểu huynh đệ! đái huynh đệ không muốn cho chúng ta báo thù ư?”

Thạch Phá Thiên lắp bắp: “Cháu… Cháu… Thạch phu nhân… Cháu…” Đột nhiên đàn ông quỳ nhị gối xuống, nói tiếp: “Cháu khấu đầu van lơn Thạch phu nhân. Phu nhân là người tốt nhất có thể trên đời, xin đừng liền kề hại má má của cháu.” nam nhi nói xong, dập đầu xuống khu đất phát ra hồ hết tiếng binh binh.

Mai Phương Cô lớn tiếng quát: “Cẩu Tạp Chủng! Đứng dậy! Ai bảo ngươi năn nỉ bé tiện nhân đó?”

Mẫn Nhu đột nhiên động chổ chính giữa hỏi: “Tại sao ngươi lại hotline nó như vậy? Nó… nó liệu có phải là con ruột của ngươi không? xuất xắc là… tuyệt là…” Rồi bà quay lại hỏi Thạch Thanh: “Sư ca! tướng tá mạo đái huynh đệ này giống Ngọc nhi như đúc. Phù hợp Thanh ca thuộc Mai tiểu thư đã hình thành nó?” Bà phiên bản tính ôn nhu, tuy chạm chán cừu địch mà lời nói vẫn dịu dàng.

Thạch Thanh vội khước từ nói: “Không phải! ko phải! làm cái gi có chuyện đó?”

Bạch từ Tại cười ha hả nói: “Thạch lão đệ! nếu đúng thế, thì không nhất thiết phải chối từ nữa! tất nhiên là lão đệ thuộc thị đã có mặt thằng bé dại này, còn nếu như không thế thì gồm ai lại kêu con của bản thân mình là Chó Lộn giống bao giờ? chắc hẳn rằng Mai cô nương này hận ngươi lắm new gọi nhỏ như thế.”

Mẫn Nhu khom người, để thanh tìm xuống khu đất rồi nói: “Chúc mừng gia đình các vị ba người đoàn tụ. Ta… ta đi đây.” Bà nói xong, quay sống lưng từ từ chứa bước.

Thạch Thanh lo lắng, chụp rước tay vợ, giận dữ nói: “Sư muội! ví như sư muội mang lòng ngờ vực ta, thì nhằm ta từ tay giết thịt chết con tiện nhân này để chứng tỏ tấm lòng tức thì thẳng.”

Mẫn Nhu cười cợt khổ nói: “Tiểu huynh đệ này chẳng những hệt nhau Ngọc nhi, hơn nữa giống Thanh ca nữa.”

Thạch Thanh kháng kiếm cách ra, vung tay một cái nhằm Mai Phương Cô đâm tới. Ai ngờ Mai Phương Cô lại ko né tránh, ưỡn ngực ra đón lấy. Người nào cũng thấy hèn kiếm này sắp tới đâm thủng ngực mụ. Thạch Phá Thiên giơ ngón tay ra búng tiến công choang một tiếng, thanh trường kiếm của Thạch Thanh gãy làm hai đoạn.

Mai Phương Cô nở một thú vui thê thảm nói: “Được lắm! Thạch Thanh, ngươi tuyệt nhất định muốn giết ta, gồm phải tuyệt không?”

Thạch Thanh nói: “Không sai! Phương Cô! Ta mong mỏi nói rõ cùng với ngươi một lượt nữa, kiếp này trong tim Thạch mỗ chỉ có một mình Mẫn Nhu nhưng mà thôi. Cả đời Thạch Thanh này trước đó chưa từng có một nữ giới nhân trang bị hai nào. Ngươi nhưng đem lòng yêu thích ta, thì chỉ sợ hãi ta mà thôi. Câu này ta đang nói cùng với ngươi nhị mươi năm về trước, bây giờ vẫn nói y nguyên như thế.” nói đến đây, giọng ông hòa hoãn lại, nói tiếp: “Phương Cô! con của ngươi đã khôn lớn rồi. Vị tè huynh đệ này bụng dạ ngay thẳng, võ công tuyệt diệu, chỉ mấy năm nữa là nổi tiếng lừng lẫy giang hồ, thành nhân vật số một vài hai vào võ lâm. Vậy gia gia của nó là ai? Sao ngươi không nói rõ mang lại nó biết?”

Thạch Phá Thiên vội nói: “Đúng thế! Má má! Gia gia hài nhi là ai? Hài nhi… bọn họ tên gì? Má má mau nói mang đến hài nhi biết. Sao má má lại gọi hài nhi là Cẩu Tạp Chủng?”

Mai Phương Cô nói hết sức thê thảm: “Gia gia ngươi là ai, khắp cõi trần chỉ có một mình ta biết.” Mụ quay sang nói với Thạch Thanh: “Thạch Thanh! Ta đang biết trong tim ngươi chỉ có một mình Mẫn Nhu. Năm xưa ta tự bỏ dung mạo của bản thân là do thế.”

Thạch Thanh khẽ hỏi: “Ngươi tự bỏ dung mạo của bản thân mình ư? Sao lại đề xuất tự chuốc khổ vào thân như thế?”

Mai Phương Cô hỏi: “Trước kia, dung mạo của ta đối với Mẫn Nhu thì ai rất đẹp hơn?”

Thạch Thanh gửi tay cố kỉnh tay vợ, chần chừ một cơ hội rồi nói: “Hai mươi năm trước, ngươi là người đẹp tuyệt vời nhất trong võ lâm. Vợ của ta dung mạo tuy ko xấu, nhưng không bởi ngươi.”

Mai Phương Cô mỉm cười, hắng giọng một tiếng. Đinh Bất Tứ nói: “Đúng thế! Thằng lỏi Thạch Thanh kia! Ngươi thật là lẩn thẩn ngốc. Ngươi đã biết Phương Cô dung mạo xinh đẹp không một ai bì kịp, nhưng sao lại không thương mến nó?”

Thạch Thanh không đáp. Ông cầm cố tay vk càng chặt hơn, tương tự sợ bà lại khó chịu bỏ đi.

Mai Phương Cô lại hỏi: “Trước kia, võ công của ta đối với Mẫn Nhu thì có lẽ ai cao hơn?”

Thạch Thanh nói: “Ngươi đã tất cả môn võ gia truyền là Mai Hoa Quyền, lại học tập thêm được rất nhiều thứ võ công kỳ quái.”

Đinh Bất Tứ tức giận ngắt lời: “Sao lại nói là kỳ quái? Đó là các công phu nhưng Đinh Tứ Gia của phòng ngươi lấy có tác dụng đắc ý. Ngươi là kẻ kiến thức thon hòi, lần khần chi hết, thấy nhỏ lạc đà lại kêu là con chiến mã bị gù lưng.”

Thạch Thanh nói: “Đúng thế! võ công của cô kiêm thông hai bên họ Đinh, bọn họ Mai, sở trường những môn hãn hữu thấy bên trên đời. Ngày ấy bà xã của ta còn không được chân truyền về tìm thuật của Thượng Thanh Quán, dĩ nhiên kém ngươi siêu xa.”

Mai Phương Cô lại hỏi: “Còn về văn học, thì thân ta cùng Mẫn Nhu ai hơn?”

Thạch Thanh đáp: “Ngươi biết cả làm thơ làm từ. Vợ ck ta biết chữ chẳng được bao nhiêu, ví cùng với ngươi nạm nào được?”

Trong lòng Thạch Phá Thiên hết sức kinh ngạc. Quý ông tự hỏi: “Thì ra má má ta văn võ toàn tài. Vậy mà sao tín đồ không dạy mang lại con một ít nào?”

Mai Phương Cô cười lãnh đạm nói: “Xem ra về hầu như chuyện kim chỉ, thêu thùa, đun nấu nướng, chắc hẳn rằng ta không bằng cô em đơn vị họ Mẫn rồi.”

Thạch Thanh vẫn khước từ nói: “Vợ của ta lần chần thêu thùa may vá, trong cả chiên trứng con kê cũng không ngon, làm thế nào bằng được song tay khéo léo của ngươi?”

Mai Phương Cô lớn tiếng nói: “Vậy mà lại sao hễ ngươi thấy khía cạnh ta là giá nhạt, không vui vẻ được cho tới nửa phần? Còn khi ngươi chạm chán cô sư muội họ Mẫn kia lại sở hữu nói bao gồm cười? trên sao? vì sao lại thế?” Mụ kể đến đây các giọng nói run lên, ra vẻ khích động vô cùng. Khuôn phương diện mụ căng cứng như bị kia liệt, da thịt hoàn toàn không rung động.

Thạch Thanh nói chậm rãi: “Mai cô nương! Ta cũng không tự hiểu rõ. Bất luận về môn gì, cô nương cũng giỏi hơn Mẫn Nhu của ta. Chẳng rất nhiều cô giỏi hơn bà xã ta, nhưng mà còn tốt hơn cả ta nữa. Mỗi khi ta với cô ở tầm thường một nơi đông đảo tự cảm xúc kém cỏi, cần yếu nào sánh được cùng với cô.”

Mai Phương Cô ngơ ngẩn xuất thần một lúc, đột nhiên la lên một tiếng rồi chạy vào trong tòa nhà tranh. Mai Văn Hinh thuộc Đinh Bất Tứ cũng chạy vào theo.

Mẫn Nhu tựa nguồn vào ngực Thạch Thanh, dịu dàng nói: “Sư ca! Số mạng Mai cô nương cực kì đau khổ. Mặc dù cô ta sẽ giết bé tiểu muội, cơ mà tiểu muội… đái muội so với cô ta còn vui vẻ hơn nhiều. đái muội biết rõ, trong lòng đại ca lúc nào thì cũng chỉ có một mình tiểu muội nhưng thôi. Họ đi thôi! côn trùng thù này sẽ không cần trả nữa.”

Thạch Thanh ngạc nhiên hỏi: “Mối thù này sẽ không trả nữa ư?”

Mẫn Nhu nói một biện pháp đau khổ: “Dù tất cả giết Mai cô nương, thì Kiên nhi của chúng ta cũng không thể sống lại được.”

Bỗng nghe tiếng Đinh Bất Tứ la hoảng: “Phương nhi! Sao ngươi lại quyên sinh như vậy? Ta đề nghị thí mạng cùng với gã họ Thạch kia.”

Bọn Thạch Thanh mọi giật mình kinh hãi, chú ý lại thấy Mai Văn Hinh ôm Phương Cô chạy tự trong bên ra. Tay áo phía bên trái Phương Cô trễ xuống nhằm lộ làn domain authority trắng ngọc, trên cánh tay mụ vẫn tồn tại một chấm hồng. Đó là lốt thủ cung sa của tín đồ xử nữ.

Mai Văn Hinh lanh lảnh thét lên: “Phương Cô giữ lại mình băng thanh ngọc khiết, cho nay vẫn còn đấy là xử nữ. Vậy thằng lỏi Cẩu Tạp Chủng kia không phải là nó sinh ra.”

Mọi người chú ý nhìn Thạch Phá Thiên, trong lòng ai cũng tràn đầy nghi hoặc: “Mai Phương Cô còn là xử nữ, dĩ nhiên không đề nghị là mẫu mã thân của Thạch Phá Thiên. Vậy mẫu thân quý ông là ai? thân phụ chàng là ai? lý do Mai Phương Cô lại tự nhận là chủng loại thân của chàng?”

Thạch Thanh thuộc Mẫn Nhu nghĩ bụng: “Chẳng lẽ ngày kia Phương Cô đã bắt Kiên nhi đem đi mà lại không sợ hãi mạng nó? sau đây cô ta tất cả gửi cho xác bị tiêu diệt một đứa nhỏ, khía cạnh mũi tiết thịt bè cánh nhầy, mặc áo xống của Kiên nhi, nhưng bao gồm thật là Kiên nhi không? nếu như tiểu huynh đệ này không hẳn là Kiên nhi, thì sao bà ta lại kêu nó là Cẩu Tạp Chủng? Sao này lại giống Ngọc nhi mang đến thế?”

Dĩ nhiên Thạch Phá Thiên hết sức hoang mang. Nam giới liền mồm hỏi: “Gia gia ta là ai? Má má ta là ai? Ta là ai?”

Mai Phương Cô vẫn tự tận. Những câu hỏi đó, chẳng ai hoàn toàn có thể trả lời vắt cho bà ta.

Trong tè thuyết HIỆP KHÁCH HÀNH, đơn vị văn Kim Dung nhắc chuyện về cuộc linh cảm của đấng mày râu trai trẻ Thạch Phá Thiên từ năm 12 tuổi, không phụ vương mẹ, anh em, bọn họ hàng, chúng ta hữu, không học tập chữ nghĩa, ko võ công, không tiền của, mà tình cờ lạc vào giữa vùng võ lâm giang hồ. Đọc xong bộ truyện, tôi tò mò và hiếu kỳ muốn tìm hiểu bài thơ HIỆP KHÁCH HÀNH của thi hào Lý Bạch.

Nhìn lên kệ sách, bao gồm ngay cuốn sách vì chưng ông chúng ta Nguyễn Minh Tú (NMT) khuyến mãi tôi vào năm 2015. Soạn trả tự xuất bản tại California, USA. Sách khổ bự dày 766 trang. Vào phần thư mục, tài liệu tham khảo của biên soạn giả khôn xiết phong phú, mà quan trọng nhất là bộ TOÀN ĐƯỜNG THI, KHANG HI NGỰ ĐỊNH , vì chưng Hà Bắc dân chúng Xuất bản Xã in lần trước tiên tại thành phố Thạch Gia Trang (Hà Bắc) năm 1993, bộ tất cả 6 cuốn, dày tổng số 4753 trang, đựng mấy chục ngàn bài bác thơ Đường.

Làm vấn đề với tinh thần trình làng thơ Đường đến những fan hâm mộ Việt Nam do dự họăc chưa chắc chắn chữ Hán, hoặc biết sơ sơ, NMT dựa trên sáu tiêu chuẩn đối cùng với mỗi bài bác thơ: 1/ Nguyên phiên bản chữ Hán trích từ cỗ Toàn Đường Thi; 2/ Dịch ra âm Hán Việt; 3/ chú giải điển tích khó, phụ thuộc vào những tài liệu của những sách Trung Hoa; 4/ Dịch xuôi ra giờ Việt; 5/ Dịch vần theo thể song Thất Lục Bát; 6/ Tuyển chọn 1 hay hai bản dịch của các dịch giả danh tiếng khác.

Về tiêu chuẩn thứ 5, NMT cho thấy thêm anh chỉ dịch làm sao để cho sát nghĩa với nguyên tác; đến nên bạn dạng dịch có thể không được bay bổng như những phiên bản phỏng dịch chỉ dựa vào ý mà diễn.

Bài thơ HIỆP KHÁCH HÀNH, xin viết ra ở chỗ này bài dịch âm Hán Việt:

Triệu khách hàng mạn hồ nước anh

Ngô câu sương tuyết minh

Ngân an chiếu bạch mã

Táp hấp thụ như lưu lại tinh

Thập bộ sát tuyệt nhất nhân

Thiên lý bất lưu lại hành

Sự liễu bất y khứ

Thâm tàng thân dữ danh

Nhàn quá Tín Lăng ẩm

Thoát tìm tất chi phí hoành

Tương chích đạm Châu Hợi

Trì trường khuyến Hầu Doanh

Tam trét thổ nhiên nặc

Ngũ nhạc hòn đảo vi khinh

Nhãn hoa nhĩ sức nóng hậu

Ý khí tố nghê sinh

Cứu Triệu huy kim chủy

Hàm Đan tiên chấn kinh

Thiên thu nhị tráng sĩ

Huyên hách Đại Lương thành

Túng tử hiệp cốt hương

Bất tàm nạm thượng anh

Thùy năng thư những hạ

Bạch thủ Thái Huyền Kinh

Dịch xuôi:

Người (hiệp) khách nước Triệu bao gồm giải mũ thô sơ/ Thanh tìm Ngô Câu sáng như tuyết/ Yên tệ bạc trên sườn lưng ngựa trắng/ Chiếu lấp lánh như sao xẹt/

(Hiệp khách này) vào mười cách giết chết một người/ bắt buộc chi cần xa ngàn dặm/ Sau khi kết thúc việc, rũ áo ra đi/ biến mất thân hình với tên tuổi/

Lúc rảnh rỗi đến uống rượu cùng với Tín Lăng/ Để kiếm nằm ngang bên trên đùi/ Tín đưa chả nướng mời Châu Hợi/ Trao chén bát rượu đến Hầu Doanh/

Uống cho tới tuần thứ tía thì nhấn lời giúp/ Năm trái núi tất cả đổ xuống cũng xem là nhẹ/ sau thời điểm mắt vẫn hoa, tai đã nóng/ Ý khí cao như cầu vồng/

(Tráng sĩ) Vung trái chùy vàng ra trận cứu vãn nước Triệu/ (Kinh Đô) Hàm Đan ban sơ chấn đụng kinh hoàng/ Ngàn năm tiếp theo tiếng thơm của nhị vị tráng sĩ/ vẫn còn đấy lừng lẫy ở kinh đô Đại Lương/

Dù bao gồm chết, xương hiệp sĩ vẫn thơm hương/ Không hổ thẹn với hero trên đời/ Ai như fan nơi lầu sách kia/ bạc đãi đầu chưa ngừng quyển Thái Huyền Kinh/

Qua bài xích thơ này, thi hào Lý Bạch so sánh hành trạng của cha nhân vật lịch sử dân tộc thời Chiến Quốc vào cổ sử china là Tín Lăng Quân, Chu Hợi, Hầu Doanh cùng với học trả Dương Hùng đời công ty Tây Hán, dưới triều Hán Thành Đế.

Dưới triều vua Tần Chiêu Tương Vương, tất cả bốn nhân tài nổi tiếng làm cột trụ cho tư nước cản lại nước Tần, được fan đời mệnh danh là Tứ Công Tử, với tước vị là QUÂN. Tề có mạnh dạn Thường Quân; Triệu gồm Bình Nguyên Quân ; Sở bao gồm Xuân Thân Quân; cả bố vị này rất nhiều làm quan tiền trong triều cho chức thừa Tướng, cầm vua quản lý và điều hành việc nước. Riêng rẽ Tín Lăng Quân thương hiệu là công tử Ngụy Vô Kỵ, vốn là ngự đệ của vua Ngụy An Hi Vương, tài năng kinh bang tế nỗ lực hơn công ty vua, lại ko được vua phong có tác dụng Thừa Tướng, bởi vì vua hại Tín Lăng Quân cướp ngôi.

Cả tứ công tử số đông nuôi trong dinh của chính mình số thực khách lên tới mức 3000 người, đủ phần đông tầng lớp bên trong xã hội, gồm có tài năng quan trọng khác nhau về phần đa mặt, để cần sử dụng khi hữu sự. Rất nhiều thực khách hàng đó hoàn toàn có thể làm nạm vấn bao gồm trị, quân sự, gớm tế; hoàn toàn có thể làm tình báo viên, có tác dụng kẻ cắp, kẻ trộm thiện nghệ; gồm có kiếm sĩ, võ sư giang hồ nước đầy lòng nghĩa hiệp.

Hầu Doanh và Chu Hợi là nhị thực khách hàng được Tín Lăng Quân trọng đãi. Hầu Doanh là 1 trí giả, ẩn thân trong vai một fan gác cửa đều đều của kinh thành Đại Lương nước Ngụy; chúng ta của ông là Chu Hợi, một cao thủ kiếm sĩ, dẫu vậy ẩn thân vào nghề chào bán thịt kế bên chợ. Tài nghệ của Chu Hợi phi thường, hoàn toàn có thể giết địch thủ chớp mắt trong khoảng mười bước. Dứt việc cánh mày râu lại ẩn thân ở đâu đó trong giang hồ, không cầu danh lợi. Những người bị đàn ông giết rất nhiều là đa số ác nhân tạo hại cho dân.

Bình Nguyên Quân làm cho Thừa tướng mạo nước Triệu, có vợ là chị của Tín Lăng Quân. Tía nước Triệu, Ngụy, Hàn vốn là vì nước Tấn bóc ra làm cho ba, nên tất cả những tương tác mật thiết về địa lý, bao gồm trị, xã hội, gia tộc. Cả bố nước phụ thuộc nhau, liên thủ chống lại sự đe dọa của nước Tần.


Thừa chiến hạ tại cửa ngõ Trường Bình, quân Tần tấn công vây kinh thành Hàm Đan của Triệu. Thừa Tướng Bình Nguyên Quân cầu cứu nước Ngụy. Vua Ngụy An Hi Vương sai đai tướng mạo Tấn Bỉ với đại quân ra biên thuỳ Ngụy-Triệu chuẩn bị tiến quân giải vây Hàm Đan. Vua Tần Chiêu Tương vương vãi viết thư rình rập đe dọa nước nào cứu vãn Triệu có khả năng sẽ bị trừng phạt nặng nề. Vua Ngụy bất tài sợ hãi hãi, ngầm ra lệnh cho Tấn Bỉ án binh bất động, chỉ tạo ra sự vẻ cứu Triệu nhưng thôi. Bình Nguyên Quân và vợ thúc giục Tín Lăng Quân cứu vãn viện; dẫu vậy Tín Lăng Quân không tồn tại binh quyền trong tay, bắt buộc khuyên vua Ngụy tiến quân được.

Cả 3000 thực khách mà không ai đưa ra được kế sách gì giúp cho chủ mình. Chỉ bao gồm Hầu Doanh hiến một kế kỳ diệu, làm cho Tín Lăng Quân lấy được binh phù quân sự trong nội cung vua Ngụy. Với binh phù này, Tín Lăng Quân có thể ra cụ đại tướng Tấn Bỉ cầm quân.

Hầu Doanh tiến cử kiếm sĩ Chu Hợi đi thuộc Tín Lăng ra biên giới, vào quân doanh yết con kiến Tấn Bỉ; dặn dò Chu Hợi đậy chùy vàng nhỏ trong tay áo đi kèm với chủ, tùy cơ hành sự, vày khi vào trướng doanh của đại tướng, không ai được treo binh khí. Lúc Tín Lăng trình binh phù của Vua cầm cố chức đại tướng, thì Tấn Bỉ tỏ vẻ nghi ngờ, nhất mực không giao binh quyền. Sợ gồm biến động, trong chớp đôi mắt Chu Hợi vung chùy xoàn giết chết Tấn Bỉ. Tín Lăng chấp chưởng binh quyền bèn sai khiến tiến công, phá tan quân Tần, giải vây được thành Hàm Đan.

Đối cùng với vua Ngụy, coi như Tín Lăng bị tội lúc quân, hoàn toàn có thể bị án tử hình, đề xuất Tín Lăng không trở về Ngụy, cơ mà ở lại Triệu, được vua Triệu cực kì trọng vọng. Tín Lăng tất cả tầm nhìn xa của một chủ yếu trị gia sản ba nhưng vua Ngụy không thấy; vì chưng nếu nước Tần khử được Triệu thì chỉ trong thời gian ngắn nước Ngụy cũng trở nên diệt. Tín Lăng phạm tội khi quân với một vua bất tài, dẫu vậy đã làm ra một việc nghĩa khí lớn, khiến thiên hạ đầy đủ ngưỡng phục. Mười năm sau, ông lại được năm vua tôn phong làm đại tướng tá nguyên nhung lãnh đại quân năm nước quấy tan quân Tần một đợt nữa. Tuyệt kỹ binh pháp của Tín Lăng Quân được triệu tập trong cuốn sách NGỤY CÔNG TỬ BINH PHÁP.

Tín Lăng ước ao tiến cử cùng với vua Triệu nhì vị hiệp sĩ Hầu Doanh với Chu Hợi nhằm thưởng công; mà lại khi phái fan đi tìm, thi Hầu Doanh vẫn tự sát ngay lúc Tín Lăng giật binh quyền trường đoản cú tay Tấn Bỉ; còn Chu Hợi biệt tích trên giang hồ.

Thi hào Lý Bạch mệnh danh nhân bí quyết và khả năng hai nhân vật lịch sử vẻ vang đó, mà sáng tác nên bài thơ bất hủ HIỆP KHÁCH HÀNH (tiếng Anh dịch là ODE to GALLANTRY-THƠ NGỢI CA HIỆP KHÁCH).

Hai câu hỏi được đặt ra:

1/ công ty đích của Thi hào là gì khi lấy so sánh thông minh và võ thuật của nhì nhân đồ gia dụng thời Chiến quốc cùng với văn nghiệp của học đưa thời Hán bí quyết nhau rộng 300 năm? 2/ chủ đích của nhà văn Kim Dung là gì khi tưởng tượng ra mỗi câu thơ trong bài xích thơ thích khách Hành là 1 trong thế võ?

Theo thiển ý, thắc mắc thứ nhất có thể trả lời như sau : Hầu Doanh cùng Chu Hợi làm phần nhiều việc hữu dụng lợi thiết thực, cụ thể cho đời, còn Dương Hùng quăng quật cả đời viết ra những phát minh viển vông, vô ích, hay những không có lợi dụng thực tiễn. Học đưa Dương Hùng gồm tham vọng nhờ vào Kinh Dịch truyền thống để làm nên một gớm Dịch khác đặt tên là THÁI HUYỀN KINH.

Với câu hỏi thứ hai, câu trả lời hoàn toàn có thể như sau: từng câu thơ hàm cất một núm võ là việc trọn vẹn không gồm thực; đơn vị văn Kim Dung chỉ muốn diễn đạt cái ý mong mỏi phê bình thái độ fan đời quá coi trọng chữ nghĩa, quá bám chặt, tin cậy vào lý thuyết chủ nghĩa mà vứt quên thực tiễn xã hội nhân sinh nên đưa đến thất bại vào hành động.

Soạn mang NMT đang dịch gần kề nghĩa bài thơ HKH bằng thể thơ song Thất Lục bát như sau:

Giải nón thô người hùng đất Triệu

Thanh Ngô Câu ánh phát sáng ngời

Tựa sao lấp lánh trên trời

Là yên ngựa chiến bạc giữa nơi phố phường

Trong mười bước sát thương một mạng

Nên yêu cầu chi vạn dậm trường chinh

Việc xong, rũ áo yên thinh

Không ai còn thấy bóng hình xuất xắc tên

Nhằm dịp rảnh, Tín Lăng mời rượu

Tháo kiếm ra đầu gối kề bên

Đã mời Châu Lợi chả nem

Lại còn chuốc rượu Hầu Doanh ân cần

Chè chén được cha tuần dấn việc

Ngũ nhạc kia gồm sập cũng pha

Tai đang nóng, mắt vẫn hoa

Bừng bừng ý khí như thể mống cao

Cứu nước Triệu, chùy kim cương vung tít

Giặc Hàm Đan hoảng loạn kinh hoàng

Hai chàng anh hào thơm hương

Vẫn còn mãi sau Đại Lương lẫy lừng

Dù có chết, thơm xương hiệp sĩ

Trong nhân vật không hổ râu ria

Ai như lầu sách đằng kia

Tóc đà điểm trắng còn ghi Thái Huyền.

*
NMT xuất sắc nghiệp khóa 14 Sĩ Quan thủy quân Nha Trang năm 1965, hiện nay định cư tại Hoa Kỳ. Năm 2014 ông cho xuất phiên bản cuốn sách về ba thi hào số 1 LÝ BẠCH, ĐỖ PHỦ, BẠCH CƯ DỊ, với năm 2018 một cuốn trình làng thơ của 70 người sáng tác khác, đặc biệt là VƯƠNG BỘT, TRƯƠNG CỬU LINH, TỐNG đưa ra VẤN. Độc giả ưa thích thơ Đường hoàn toàn có thể tìm thấy hàng ngàn bài dịch trong trang WEB-THIVIEN.NET, mục THƠ ĐƯỜNG NGUYỄN MINH TÚ; hoặc vào trang WEB-HOA SƠN TRANG.COM.

Xem thêm: Cầu Mỗ Lao Hà Đông Google Map S, Trần Phú, Mộ Lao, Hà Đông

Từ cả trăm năm trước, các học giả việt nam nổi tiếng đã dịch thơ Đường, nhưng số lượng còn rất ít. Con số 5000 bài mà NMT đang dịch quả là 1 trong những công trình đáng khâm phục ở hải ngoại, vị một cá thể đơn độc thực hiện.