Palatino Linotype


Bạn đang xem: Ông xã nắm tay em đi anh

Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Căn chống khép kín, ánh đèn mờ nhạt, bầu không khí nặng nề bao trùm lên tấm sườn lưng dày rộng vẫn ngồi trên sô-pha. Tôi "Ực" một chiếc nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm thấy không còn tha thiết gì nữa nhưng đi bước nhỏ dại hệt như đã dò mìn tiến lại gần nơi anh. Hốt nhiên anh ngước lên nhìn tôi, tôi sợ đến mức suýt nữa thì lăn đùng ra thốt nhiên quỵ.Bác sĩ, tim tôi chuẩn bị phọt ra ngoài! QAQ"Ngồi đi."Anh cúi đầu có tác dụng như không thấy động tác vẫn cứng đờ như rô-bô của tôi, tay thuộc chân tuy nhiên song bước đều đặt nửa chiếc bàn tọa lên sô-pha trực tiếp thớm. Tôi khép nép giống hệt như đứa bé dại làm không nên đang lo lắng nhìn vị phụ huynh trước mặt, sẵn sàng tâm lí hoàn toàn có thể đối mặt với án treo ngủ quanh đó ban công bất kỳ lúc nào."Có một chuyện từ lâu anh vẫn luôn giấu em, nhưng lại anh nghĩ đã tới lúc nên thuộc em thẳn thắn, kệ thây kết cục có ra sao, anh cũng không ăn năn hận."Giọng chồng vẫn trầm trầm từ bỏ tính, lọt được vào tai tôi lại chẳng khác nào đang đàn lên rễ thần kinh căng thẳng. Sau cùng dù tất cả trốn kiêng thế nào thì cũng không thể phủ định thực sự này, nháy đôi mắt nét khía cạnh tôi liền trang nghiêm hẳn lên.Mắt lớn mắt nhỏ dại trừng nhau một hồi, tôi cũng không hối thúc chỉ trợn tròng white lên mong chờ anh chuyển ra ra quyết định quan trọng. Ngay trong lúc nhiều khả năng tôi yêu cầu đi chỉnh hình do hai mắt phần trăm nghịch với khuôn mặt, môi ck rốt cuộc mấp sản phẩm rồi như hạ quyết trung ương chộp bạo dạn lấy vai tôi.Ông xã trang nghiêm gằn giọng rõ ràng, nói."Thật ra, anh là diễn viên hài!"......OMG!! không hẳn chứ ông xã??!!!!!!!!Àoo!!!Đột nhiên bị hắt nước lạnh để cho tôi đơ nảy mình một cái, chất xám mơ hồ cũng dần dần thanh tỉnh.Tôi khó khăn nâng hàng lông mi đã ướt sũng lên, khóe mắt có chút cay rát cần tôi nhắm chặt lại vài cái rồi nhàn mở ra. Trần nhà trong kí ức như cao hẳn lên rồi đóng từng tầng lớp bụi dày, căn hộ hôn ám với chút tia nắng le lói từ không tính cửa hắt vào để cho hai đôi mắt mờ sương của tôi nhất thời cần thiết thích ứng được cơ mà trở nên mờ mịt.Tôi nhớ rằng tôi đang trên phố đi tới nhà hàng siêu thị thì gặp gỡ phải sự cố, lái xe không đáng tin đưa tôi mang lại nơi khỉ ho cò gáy này rồi đập tôi nằm bẹp. Ví như như không có gáo nước lạnh vừa rồi, dám là tôi vẫn đang còn thẳng cẳng phơi thây nơi xứ người.Ồ, vậy tính ra là tôi đang bị tóm gọn cóc đi? Biết ngay lập tức mà, vừa nãy chỉ nên mơ thôi, làm những gì có chuyện ck bảnh tỏn xà lỏn đơn vị tôi lại đi đóng góp hài được chớ, hù bị tiêu diệt người.Đương thời gian tôi còn đang hí hửng vì ck tôi chưa phải "diễn viên hài", cánh tay hốt nhiên bị một người lũ ông không kiên nhẫn nắm mang rồi vô tình kéo đi. Tôi cũng yên phận ngồi yên ổn trên một dòng ghế mộc mặc cho những người kia đo đạc rồi mang dây ra trói, vẻ phương diện ngoan ngoãn phối kết hợp phải nói là good thì thôi rồi."Đối cùng với một nhỏ tin thì thái độ của cô rất đáng để được tán dương đấy!"Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, không xung quanh ý muốn bắt gặp được khuôn mặt khó ở của người nào đó đã khoanh tay đứng ngược hướng ánh sáng. Tôi bĩu môi.Trịnh Tuyết Linh, không ngờ cô sa đọa tới mức rủ tôi đi đóng góp phim Thái. Mấy cái cảnh này chỉ có trong phim giật chồng đánh tị thôi cô bao gồm biết không? Lần sau cô phải sáng chế một chút, còn nếu không đụng xe dancing lầu thì nên ngồi vào bàn lẩu, cạn trước bố li xá xị rồi tất cả gì mình thủng thẳng nói lẫn nhau nghe.
Phất tay cho người đặt chỗ ngồi ngay phía đối diện tôi, cũng không hóng tôi ú ớ thêm lời làm sao tầm mắt sắc lạnh vẫn quét qua, tôi biết điều lập tức Stop ngay với luôn. Đấy, tôi cũng đều có dốt giờ đồng hồ anh lắm đâu, ít nhất vào khoảng nguy cung cấp tôi cũng biết Exit là lối chuồn khẩn."Không tất cả gì ao ước nói à? do sao tôi bắt cóc cô? bởi vì sao tôi chuyển cô cho nơi này? Tiếp theo, tôi sẽ làm cái gi cô?"Tùy ý vấp ngã ra phía đằng sau bắt chéo chân, ánh nhìn Trịnh Tuyết Linh lướt thanh lịch tôi mang theo một chút ít chán ghét, mà nhiều hơn đó là thứ cảm giác vô cùng phức hợp mà ngữ văn ba điểm như tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra."Cô biết không? Kì thực đối với chị tôi thì cô hạnh phúc hơn nhiều, tối thiểu cô buộc phải cảm thấy may mắn vì được có mặt trong một gia đình thông thường mà không phải con bên quyền quý. Bà bầu tôi là một thiếu nữ yếu mát lúc nào thì cũng chỉ nghe biết chồng, cúng chồng, tôn chồng, mặc xác cho ông ta ở bên ngoài làm xằng làm bậy, bao nuôi tình nhân, tổn hại rất nhiều danh dự. Chỉ bao gồm điều ngay cả bà cũng chẳng thể ngờ được rằng, người đàn ông bình thường chăn gối bao nhiêu năm qua lại đại bại cả cố thú đem buôn bán chính đứa con mình."Cô mỉm cười nhạt, khóe mồm nhếch lên trào phúng."Mọi người ai ai cũng nghĩ rằng chị tôi hệt như những nàng công chúa bước ra tự quyển truyện cổ tích, không chỉ có thông minh tốt giang hơn nữa đoan trang thùy mị, quả thực chẳng không giống gì là đóa hoa cute của giới thượng lưu. Nhưng mà sự thật, chị tôi chỉ là 1 con búp bê tội nghiệp được phụ thân tôi nuôi nấng, trọn vẹn không biết đến phản phòng là gì. Từng bao gồm một thời hạn tôi thấy thương hại mang đến chị ta, mặc dù trong mắt tín đồ khác chị ta là một trong người xứng đáng để ao ước. Nhưng lại vậy thì sao chứ? sau cuối còn không phải mặc cho tất cả những người khác sắp xếp hết sao, ngay cả tình yêu thương của đời mình còn bị cướp đi đong đếm. Cô nói, còn không bi tráng cười sao?"Cô vùng lên đi vòng sang khu vực tôi, không một chút ít kiêng kị khoan thai mở miệng."Lúc trước tôi cũng từng đề cập đến lý do mà anh Duệ cùng với chị tôi phân tách tay, một bạn là do sự nghiệp ao ước rời đi phát triển, còn tín đồ kia lại không chịu được xa biện pháp mà nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng lại sự thật..." Cô ké vào tai tôi nói như mê hoặc: "Sự thật, là phụ vương tôi đem chị tôi xuất bán cho một nhà chi tiêu lớn của nước ngoài."Tôi tròn mắt không dám tin nhìn Trịnh Tuyết Linh tránh đi có theo biểu tình châm chọc."Không trách cô ngoạn mục tượng được, nhưng thân phụ tôi đó là người như vậy. Ông ta rất có thể vì sự nghiệp cơ mà hi sinh chị em tôi, chỉ có mẹ tôi là khờ khạo tin vào mọi lời gián trá của ông ta. Chị tôi thật đáng thương, cũng tương tự tình yêu đáng thương của chị ấy ta vậy. Chị tôi lựa chọn rời đi anh Duệ đến bên nhà đầu tư kia, một trong những phần là do phụ vương tôi ép buộc nhưng nhiều hơn thế vẫn là vì chính mình mà suy tính. Dùng thời hạn năm năm ở ở kề bên một người bầy ông lạ lẫm để đổi lại vị trí cấp cao trong công ty, chuyện bán buôn có lời như thế, tất cả là đứa đần cũng biết buộc phải lựa chọn cụ nào. Mà hiển nhiên, chị tôi lại không hẳn đứa đứa ngốc."Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt tôi xoắn xuýt, cứng cáp cũng biết IQ tôi không cao nên cho tôi thời gian để hấp thụ vấn đề.Nói đi nói giống vẫn là chồng nhà tôi đáng thương nhất, trung thực làm nạp năng lượng (?) đề xuất mới chiến bại kém bạn ta (???). Tôi cũng không có quá nhiều nghi vấn về biện pháp làm của Trịnh Tuyết Liên, tầm thường quy mỗi bên mỗi cảnh, tuy vậy lựa chọn nạm nào vẫn là ra quyết định ở cô. Mà như mong muốn cô ấy chắt lọc buông tay ông xã, bởi vì vậy tôi bắt đầu có thời cơ được quang đãng minh thiết yếu đại ở bên anh, nhờ vậy tôi bắt đầu thấy cuộc đời còn sáng chóe biết bao, tính ra tôi đề xuất cám ơn cô ấy nữa mới đúng.Tôi đưa ra quyết định rồi, kì này mà an toàn thoát hiểm tôi độc nhất định bắt buộc bù đắp tổn thương mang đến anh bằng hai loại bánh bao nhỏ*, cực tốt là đẻ luôn luôn một lượt Péc-xi, Xá-xị với Cô-ca. Một đứa bồng, một đứa cõng, một đứa dắt tay. Từ ni một nhà niềm hạnh phúc mãi mãi về sau.*Bánh bao = viên cưng bé bỏng con."Này, cô rất có thể thôi chảy nước miếng đi được không? Thật dở hơi ngốc!"Nhìn vẻ mặt căm ghét của Trịnh Tuyết Linh, bấy giờ đồng hồ tôi bắt đầu phát hiện nay nước dãi của chính bản thân mình đã chảy tía thước, có chút ngượng ngùng khép miệng lại. Tôi thề, thiệt sự tôi không có tưởng tượng ra hình dáng XX rồi OO của chồng đâu, khăng khăng phải tin tưởng tôi!"Không nói với đồ ngây ngô ngốc như cô nữa. Nể mặt bọn họ từng thân quen biết, tôi cũng không thực sự sự thù ghét cô, nhưng hiệ tượng là nguyên tắc, tôi vẫn không nhằm cô sinh sống được. Thôi thì nạm này đi, cô thấy chết ngộp như thế nào? trước lúc kịp cảm nhận đau buồn thì cô sẽ tắt thở, cũng không tác động đến mĩ quan. Vậy đi, tôi thấy tôi vậy là hiền từ với cô lắm rồi."...Chúng ta đang nói về vấn đề gì thế? Bàn về một trăm cách chết ko kịp ngáp à??!!!!!Tôi khóc. Nói chuyện cho vẫn rồi làm thịt nhau sao? không phải chứ, tôi còn chưa ăn gì để kịp chết!!! QAQ|||||Không nói nữa mà bước đầu phân phó đến thủ hạ có tác dụng việc, mấy can dầu được rút ra rồi rưới đều bao bọc nhà. Chỉ một lát sau, mùi hôi của dầu tức thì bốc lên hừng hực."Đây là công trường bỏ phí nằm trong dự án công trình xây dựng, mấy hôm trước cũng sẽ được cấp phép phá bỏ, giờ mà nó tất cả bị cháy hay là gì thì fan dân quanh đó cũng không lấy làm lạ. Nói dễ dàng và đơn giản hơn, sẽ không người nào phát chỉ ra cô ở địa điểm này."Trịnh Tuyết Linh cười ra hiệu mang đến người bầy ông bên cạnh, anh ta đồng ý rồi móc ra một cái bật lửa, vô cùng bài bản đem nó ném về phía can dầu. Lửa phực lên rồi lan ra khắp nơi, chẳng mấy chốc tôi tựa như chim vào lồng chỗ nào cũng quan yếu thoát đi.Tôi hít sâu vào trong 1 hơi nhìn đám người lục tục tách khỏi, trong cổ họng khản đặc bởi hít phải rất nhiều khói."Cô được gì?" Tôi nói: "Tôi bị tiêu diệt rồi, cô thật sự đã vui vẻ sao?"Âm thanh khàn khàn của tớ vang lên, Trịnh Tuyết Linh ngừng bước, tôi cũng không né tránh mà chú ý thẳng vào cô."Phải."Hết thảy lặng lặng chỉ với tiếng tí bóc của ngọn lửa. Lần này, cô ấy đi thật.Tôi ngửng nhìn xà nhà đen đúa góc nhìn có chút mờ mịt, cũng lưỡng lự nên khóc hay cần cười quan sát sinh mệnh của mình bước đầu trôi đi. Thật sự thì con tín đồ tôi cũng chưa hẳn rộng lượng hay cao cả gì, cơ mà ngay lúc này đây tôi lại chẳng có 1 chút nào oán hận so với Trịnh Tuyết Linh, dù hành động của cô chẳng không giống gì là dồn tôi vào đường bị tiêu diệt cả. Con người ai cũng ích kỉ như nhau, ai ai cũng tham lam mưu cầu hạnh phúc mặc cho dòng giá cần trả đôi khi thật đớn đau.

Bà nhằm Hạ An Lan tùy ý ráng tay, cũng ko giãy ra, miệng vẫn còn đó nở nụ cười. trong đầu bà tiếng toàn là tiêng của Nhạc Thính Phong, nói bà đã được gia công bà nội rồi. Bà cảm khái một tiếng: “Tôi thật bất ngờ lại nghe được tin vui nhanh chóng thế. Thanh Ti mang thai, dịp Thính Phong nói câu kia tôi còn không đủ can đảm tin.” Hạ An Lan gật đầu: “Đúng thế, cách đây không lâu nó trải qua nhiều chuyện không vui, không tồn tại gì xuất sắc hơn là được chào đón một sinh mệnh mới, làm cho người ta thấy hy vọng.” Đến sân bay, Nhạc phu nhân nói với Hạ An Lan: “Được rồi, sẽ tới địa điểm rồi, ông mau về đi thôi. Một ngày dài ông toàn nói ko được lãng phí thời gian cơ mà, mau về đi.” khí hậu ở hà nội thủ đô rất lạnh, còn lạnh hơn hết ở Lạc Thành, vào nháy mắt mẫu mũi của Nhạc phu nhân đã đỏ như cà chua. Hạ An Lan chũm lấy tay bà dắt lên thang vật dụng bay: “Bên quanh đó trời lạnh, mau vào đi.” “Ai nha, tôi từ mình tăng trưởng được mà, có phải tôi ngần ngừ đi đâu.” Hạ An Lan: “Anh đi cùng em…” “A?” Hạ An Lan cúi đầu nhìn vào ánh mắt Nhạc phu nhân: “Anh về cùng với em.” “Không buộc phải là ông… Ông đi cùng tôi?” Hạ An Lan rứa tay Nhạc phu nhân bước lên: “Đúng, anh về cùng em. Cũng lâu rồi anh không gặp hai đứa nó, cũng thấy nhớ, nay Thanh Ti đã mang thai, anh càng cần thăm lũ chúng một chút.” Nhạc phu nhân bước chậm hơn ông, bà ngẩng đầu chú ý bóng dáng thon cao lớn của Hạ An Lan nghỉ ngơi đằng trước, ánh nhìn nóng lên. … Trong bệnh viện, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng làm xong các kiểm tra buộc phải thiết, bác sĩ nói cô hơi thiếu dinh dưỡng, còn những sự việc khác thì bình thường, bầu vị không ổn định nhưng vụ việc không lớn, nói tầm thường là thai phụ với em bé nhỏ đều khỏe, sau đây cần bổ dưỡng thêm, ko được bớt cân. Nhạc Thính Phong ghi nhớ kỹ càng những lời dặn dò của chưng sĩ. sở hữu theo đối kháng thuốc từ vào phòng bác bỏ sĩ đi ra, Yến Thanh Ti nói với Lí phái mạnh Kha: “Hôm ni cảm ơn cô, lại làm cho cô phải về muộn vắt này. Cô còn chưa ăn cơm nên không, hay để shop chúng tôi mời cô một giở nhé?” hai lần tới khám đa khoa đều đụng bắt buộc Lí phái mạnh Kha, Yến Thanh Ti cảm thấy con người cô gái này rất được, mặc dù thoạt nhìn hơi cao ngạo tuy vậy tính biện pháp khá sát gũi. “Không bắt buộc đâu, chút nữa tôi còn tồn tại việc nên đi… Đi kiếm tìm Hạ Lan Phương Niên, rộng nữa… Kỳ thực tôi cũng rất thích phim của cô, coi như thể một tín đồ hâm mộ. Từ bây giờ có thể góp cô, tôi vô cùng vui mừng. Hai người mau về đi, ghi nhớ rõ phần đông lời bác sĩ nói, chăm chú nghỉ ngơi một chút, duy trì tâm trạng vui vẻ, còn phải bổ sung cập nhật dĩnh dưỡng nữa.” Yến Thanh Ti gật đầu: “Cảm ơn, tôi vô cùng vinh hạnh, đã nhớ kỹ gần như lời cô dặn.” “Vậy trên đường về cẩn thận một chút.” “Được… Hẹn gặp lại.” “Hẹn gặp gỡ lại.” sau khi chào giã từ Lí nam Kha, Nhạc Thính Phong lái xe gửi Yến Thanh Ti về nhà. vận tốc trở về nói theo cách khác là chậm trễ không không giống nào ông già đi bộ. Yến Thanh Ti cảm xúc hơi chậm bắt buộc hỏi: “Sao anh ko tăng tốc?” “Anh đang ao ước mắng em đây, thời gian tới cơ sở y tế sao em không nói đến anh biết, sợ anh chạy nhanh như thế, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao?” Nhạc Thính Phong lưu giữ tới vận tốc lái xe thời điểm chiều mà toàn thân đổ các giọt mồ hôi lạnh, quả thực là thừa dọa người rồi. Yến Thanh Ti vươn tay sờ sờ khía cạnh anh: “Anh nhưng cũng biết hại à?” “Nói thừa, chiếc này liên quan tới em và đứa con thứ nhất của anh, em đừng bao gồm đưa tay lung tung, bức tường ngăn tầm chú ý của anh. Trời lúc này rất tối, lái xe cực kỳ nguy hiểm, em bao gồm biết không hả?”


Xem thêm: Top 60 Cảm Nhận 12 Câu Đầu Bài Trao Duyên ", Cảm Nhận 12 Câu Đầu Bài Trao Duyên Ngắn Nhất

*

Truyện Conect website share truyện - gọi truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện light novel nổi tiếng. Website luôn update những cỗ truyện mới thuộc các thể loại rực rỡ như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, giỏi truyện ngôn tình một bí quyết nhanh nhất. Cung ứng mọi máy như di động cầm tay và máy tính bảng.