Ma thú sở hữu theo một fan cứ bởi thế mà tiến lên, đi được nửa đường, Linh Nhạc đùng một cái nói:

"Chân ta tức giận quá, có cái gì dắt vào à?"

"Sư phụ, là ta!"

Mẹ nó! Nam chính đại nhân!

"Ngươi ko nóng sao?"

"Không, nhưng mà sư phụ, người bay chầm đủng đỉnh thôi ta bi thảm nôn quá!"

Coi như ngươi trâu.

Bạn đang xem: Một đám người cặn bã

Linh Nhạc không đủ can đảm thả Lâm tuyệt nhất Sinh xuống, y mà bị tiêu diệt giờ là nhiệm vụ đi tong đấy.

Nhưng cô chưa suy nghĩ được các đã nghe âm thanh khối hệ thống cảnh báo

Cẩn thận dòng gì?! giao thông hàng không tại chỗ này có chút loàn nhưng bao gồm ai bay từ vách núi này lên đâu. Linh Nhạc tơ mơ thì nghe được thanh âm truyền đến

"Kết giới bị phá rồi, ngươi nói ở đó có phượng hoàng thật không?."

" kinh sử bên ta có ghi lại ở đây tất cả trận ngũ hành từ thời trận chiến thần ma vạn năm trước. Trận này lợi dụng linh khí trời đất, ao ước phá trận nên vật dẫn và thực lực cực đại. đồ dưới ấy không biết có đề nghị phượng hoàng xuất xắc không, nhưng khẳng định không buộc phải vật xuất sắc gì."

"A, phượng...phượng hoàng kìa."

"Thực sự là phượng hoàng, ghê sử nhà ta ko lừa ta."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Kinh sử công ty ta viết trận pháp này bắt buộc linh khí thiên địa cũng cần bảo vật ngũ hành trấn tọa, bên cạnh đó cũng đề nghị tiên cốt nhằm tế trận..."

Linh Nhạc còn tưởng thương hiệu này là lấy sách bên hắn ra đọc, ai dè ko có, xem ra chỉ là một trong tên mối sách. Đám nhân sĩ khoác áo bào đủ nhiều loại hoa văn đứng bên vách núi quan sát phượng hoàng một hồi, cuối cùng không biết nghĩ ra chiếc gì, đồng loạt chạy tán loạn.

Đùa, nếu như sách nhà tên kia nói đúng thì đó là cựu thần thú, đương ma thú, thực lực khiến cho cả thiên địa e sợ, đàn họ chỉ cần nhân đồ vật tu tiên bé nhỏ nhỏ, tu mãi tu mãi còn chưa đến được đại thừa đâu!

"A, mấy lão già kia sao lại chạy không còn rồi?"

Lâm tuyệt nhất Sinh gãi gãi đầu, một phương diện chẳng phát âm gì, Thanh Huy vẫn giữ bộ dáng trầm mặc ít nói ấy. Linh Nhạc lại nhớ ra một chuyện, nam bao gồm chạy ra đây, lại mang trong mình 1 thân ma khí thế này có bị đánh chết không?

So cùng với y trong tuyến thời gian nguyên tác cũng chỉ mang lại vậy mà thôi. Linh Nhạc từ chối ngán ngẩm, thầm nghĩ về giờ ném hắn xuống bao gồm kịp không, rồi lập kết giới luôn. Minh bạch là Linh Nhạc nghĩ nhiều, cô trở về bộ dáng bé người chưa lâu đã buộc phải biến về bộ dáng thú, rước theo nhì kẻ này chạy trốn. Tu tiên giả bị tiêu diệt tiệt, không tiến công được bản cô nương còn mong tiên giới.

Hệ thống rất mong nói cùng với cô trận kia vốn tất cả liên quan nghiêm ngặt đến tiên giới, cô phá được kết giới, tiên giới là fan biết đầu tiên, đám tín đồ tu tiên kia chẳng qua là chó ngáp bắt buộc ruồi chú ý trộm thiên cơ mà mang đến xem.

Mẹ kiếp! còn tồn tại trò này sao?! Linh Nhạc tức giận không nhẹ, chú ý đám fan đằng sau, càng tăng tốc, tìm kiếm một chỗ để 2 tiểu tử này trốn rồi cù lại, đánh cho bọn chúng một trận vạc tiết.

Lâm tuyệt nhất Sinh quan sát tà áo đỏ rực kia rời đi, khí nạm còn rất lớn, tặc lưỡi thủ thỉ với sư huynh của hắn:

"Thanh Huy sư huynh, sư phụ thật uy vũ quá!"

Thanh Huy chú ý hắn bằng nửa con mắt, hừ lạnh vứt đi

Lâm nhất Sinh:"..." thôi được rồi, hắn 5 năm này cũng đã quen.

Chỗ Linh Nhạc ném lũ hắn lại là một trong hang đá khá khủng ở khe núi thiếu Dương, còn may nơi này sẽ không thườbg có tín đồ qua lại, bọn họ ở lại cũng không xẩy ra phát hiện.

Lúc Linh Nhạc trở về, nam bao gồm đã lăn quay ra ngủ từ thời gian nào, dáng vẻ ngủ còn siêu xấu, trù trừ sao tương lai có rất nhiều em gái tranh nhau lăn chóng với hắn như vậy.

Thanh Huy vẫn chưa ngủ, ánh lửa lập lòe, phần lớn đốm sáng sủa mờ nhạt hắt lên khuôn khía cạnh hắn, khiến cho cái trơn của hắn bị kéo dài trên thành hang đá.

"Mạn Diễm, ta không ra bên ngoài nữa, ta mong mỏi trở về."

Linh Nhạc tùy ý vuốt lại tóc tai với y phục, đi lại phía hắn:

"Đạo của ngươi không có tiến triển, trong trái tim ngươi còn vướng mắc đồ vật gi nhất định bắt buộc chặt đứt, bởi không..."

Thanh Huy ngắt lời nàng, giọng bao gồm chút kìm nén:

"Bọn người ta muốn diệt ngươi."

"Muốn diệt ta, đàn chúng cũng phải có cái bản lĩnh đấy đã. Thanh Huy, ngươi nên nhớ, ở quả đât này, muốn sống thì phải gồm thực lực, khi ngươi gồm thực lực, lời nói cuả ngươi đó là chân lý."

Thanh Huy trầm mặc, trong ánh nhìn của hắn như có ánh lửa nóng bỏng, Linh Nhạc cảm thấy gồm chút hoảng, đấy là tẩu hỏa nhập ma sao. Linh Nhạc thật muốn đánh chiếc miệng tiện của chính mình mấy phát, cụ thể Thanh Huy tu vô tình đạo, tuyệt nhất định cần cắt đứt thất tình lục dục, tiếng nói ra không hẳn sẽ khơi lên mong muốn bá chủ nhân loại của hắn sao? Còn may, hai con mắt ấy lại rất cấp tốc trở về bộ dáng im lặng như cũ. Linh Nhạc nhìn y nhiều năm như thế, lần nào cũng trở thành đôi đôi mắt này cuốn hút, đồng tử black như mực, sở hữu theo hắc ám và không tin với thay giới.

Linh Nhạc vào đầu rỉ tai với hệ thống:"hệ thống, ta nhìn Thanh Huy thuận đôi mắt như vậy gồm phải bởi vì mắt y đẹp nhất không?"

<...> làm sao khối hệ thống như nó biết được

"Thật ao ước móc ra có tác dụng vật của riêng rẽ mình."

<...> dịch thần kinh, nhưng lại nó không dám chửi ra thành tiếng.

"À, tiến độ nhiệm vụ đến đâu rồi?"

Nói đến thiết yếu sự, khối hệ thống liền nghiêm túc

A, sao tăng rồi, cô new đi đại chiến một chút đã tiếp tục tăng rồi, biết vậy đánh nhiều hơn một chút.

Kí gia chủ nó xem xét nhiều thật

A, coi ra đần một chút cũng tốt, Linh Nhạc nhìn nam chủ yếu đang ngủ với dáng vẻ khỉ già leo cây bằng ánh nhìn thiện cảm rộng 1 chút, cô không phát hiện bên cạnh ánh nhìn Thanh Huy càng buổi tối lại.

Đàm Duy Triết là bộ đội đặc chủng của thế kỉ XXI. Ngủ quên vào xe khách trên tuyến đường về doanh trại, chẳng phát âm sao anh lại xuyên chưa đến một thế giới xa lạ. Yếu tố hoàn cảnh nơi này nghèo nàn như thời nguyên thủy, mang lại gạo cũng không có mà ăn.

Số anh xui xẻo, xuyên trúng một tên cặn buồn bực trùng tên. Gã không những ham nạp năng lượng lười làm lại còn đánh vk như cơm bữa. Đàm Duy Triết xuyên vào gã, quanh đó lãi một cô vk thì yêu cầu gánh chịu góc nhìn ghét bỏ, khinh thường từ những người hàng xóm. Thân làm cho trai ế nhì mươi mấy năm, anh quan sát cô vợ nhỏ gầy yếu ớt đang co ro một góc, vừa yêu quý lại vừa xót. Ví như nguyên chủ đang không trân trọng cô, anh sẽ nắm gã có tác dụng một người ông xã tốt, mang đến cô một cuộc sống đủ đầy.

Xem thêm: Top 16 Phần Mềm Viết Chữ Lên Ảnh Đẹp Nhất, Cho Các Dự Án Thật Xịn Sò


*

Đàm Duy Triết hiện ra trong một gia đình nghèo sống miền núi phía Bắc. Cha mẹ anh mọi chết vào trận đụng đất cách đây hai năm trước, chỉ với một mình anh còn sống vày đi nhập ngũ.Đàm Duy Triết vừa được cấp trên giao phó nhiệm vụ bắt giữ khủng tía ở biên giới. Trọng trách này vô cùng nguy hiểm, đã có một tiểu đội hy sinh. Anh lưỡng lự mình rất có thể sống sót được không. Cố kỉnh nên, anh xin nghỉ ngơi phép để về dâng hương cho bố mẹ và thăm vài tín đồ họ hàng, dựa vào họ chăm chút mồ mả.Xong xuôi mọi việc, Đàm Duy Triết lòng nặng nề nề, bắt xe quay trở lại doanh trại. Anh tựa đầu vào thành ghế ngủ duy trì sức. Chỉ là khi mở mắt ra, không khí trước mặt chưa hẳn xe khách chóng nằm mà là một căn nhà rách nát nát thảm hại.Thân thể truyền đến cơn nhức nhức, Đàm Duy Triết nhíu nhíu mày, tầm đôi mắt trở buộc phải hơi mơ hồ. Sau đó, ầm một tiếng, đầu anh nhức dữ dội, một vài kí ức vụn vặt giống như các mảnh vỡ cuồng loạn đâm vào đại óc anh.Đàm Duy Triết ôm siết lấy đầu mình hét to rồi chết giả xỉu. Lần tiếp nữa tỉnh lại, trời sẽ vào chiều. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu thẳng qua vách tường mất dính từng mảng, anh bao gồm chút ngây ngốc.Du Huyễn đại lục, nơi yếu tố hoàn cảnh sinh tồn rất là khắc nghiệt. Thực thứ khan hiếm, dã thú hoành hành, để rất có thể lấp đầy bụng đã là may mắn. Vị trí này không có những toà công ty chọc trời, không tồn tại đường cao tốc thông thoáng, hay xe hơi hiện đại. Phần đông người ở đây sinh hoạt như thời cổ đại, dùng vũ khí lạnh để chiến đấu.Chủ nhân của khối thân thể này trùng thương hiệu với anh, song tính bí quyết thì đúng một trời một vực. Anh không kiếm thấy kí ức làm sao của nguyên công ty về thân chũm của gã, dòng anh thấy được chỉ là một trong những vài giải thích về nhân loại này và sự căm ghét của gã đối với người bà xã hiện tại.Cánh cửa gỗ bọp bẹp bị đẩy ra, theo sau là thân thể đối chọi bạc của một bạn phụ nữ. Đỗ Di Băng bưng một chiếc chén mẻ đựng nước thuốc, cảnh giác đi đến chỗ Đàm Duy Triết. Tầm đôi mắt anh chuyển lên trên người cô, cẩn trọng quan sát.Đỗ Di Băng siêu gầy, da dẻ tái nhợt như người bệnh thọ năm. Từ thời gian vào phòng, cô cứ cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên quan sát anh rước một lần. Chắc chắn rằng sợ.Bàn tay bé dại nhắn bê chén bát thuốc còn rét nâng lên, lí nhí nói: “Anh uống đi.”Đàm Duy Triết nhấn lấy, ngón tay trượt qua va vào tay cô. Trong tim anh như pháo hoa nở rộ, thật ước ao hét lên đối với cả thế giới “Tôi được chạm vào tay con gái rồi.”Đàm Duy Triết sống sống thời đại mấy triệu người bọn ông ế vợ. Lại ở trong quân ngũ lâu năm, ngày ngày quan sát mấy thằng đực rựa đen hôi đến chướng mắt. Lần trước tiên được thanh nữ chăm sóc, tất yếu không kìm được xúc động mong mỏi bay lên.Giờ anh là người sở hữu của thể xác này, cô gái kia tất yếu sẽ là bà xã anh. Đàm Duy Triết âm thầm nhủ: “Anh bạn này, anh ko trân trọng cô ấy thì để tôi rứa anh nhé.”Ánh đôi mắt nóng rực của Đàm Duy Triết có tác dụng Đỗ Di Băng hơi hoảng sợ. Cô lừng khừng anh lại phấn khởi đánh chủ ý xấu xa gì lên bản thân nữa. đợi anh uống thuốc xong, cô chũm lấy bát, chạy trối chết thoát khỏi phòng.Đàm Duy Triết xoa xoa cằm, xốc chăn bước xuống giường, đi một vòng cẩn thận nhà cửa. Căn nhà này trái thật rách nát không chịu đựng nổi. Tường gạch cũ mốc meo, cửa gỗ thảnh thơi bị mối mất mấy góc. Đồ đạc trong nhà không tồn tại nhiều, toàn là vật cũ.Đỗ Di Băng lúi húi trong phòng bếp nấu cơm. Nói cho sang là nấu cơm chứ cô đã nướng mấy loại rễ cây. Ở đây, gạo là thứ cực kỳ xa xỉ đắt đỏ, khoai cũng chẳng rẻ rộng bao nhiêu. Gồm rễ cây ăn uống đã là tốt lắm rồi.Trông thấy Đàm Duy Triết xuất hiện, Đỗ Di Băng vội rước rễ cây từ trong lò ra, tỉ mỉ tách bóc lớp vỏ cháy đen mặt ngoài, xếp vào lá cây bưng ra bàn.Cô không đủ can đảm lấy hầu hết cho mình, chỉ mang một cái, còn lại để hết đến anh.Đàm Duy Triết nhìn cô gặm cắm rễ cây bé bỏng bằng hai ngón tay, lại nhìn phần riêng biệt cô đưa mang lại mình. Anh thở lâu năm một hơi, rước hai loại rễ nữa đưa đến cô, êm ả nói: “Ăn thêm đi. Một cái không đầy đủ no đâu.”Đỗ Di Băng bỡ ngỡ nhìn anh, đôi mắt to ngập cả sắc thái quan yếu tin nổi. Người bọn ông này căm ghét cô vô cùng, trước kia đừng nói là đến thêm, ngay cả một cái cũng không thích cho cô ăn.Cô quan sát rễ cây nóng giãy được gạt vào lá của mình, bởi vì dự không đủ can đảm cầm lên.Cô vẫn còn rất đói, tuy vậy lại lo sợ đây chỉ là trò nghịch của chồng mình. Có khi nào anh hóng cô cố kỉnh lấy liền gồm cớ tấn công cô xuất xắc không? dù sao việc này cũng không phải là chưa từng có.Đàm Duy Triết thấy cô ko ăn, nhưng ánh mắt thèm thuồng kia của cô quá rõ ràng. Anh cười cười, cố kỉnh lấy rễ cây đút vào mồm cô: “Ăn đi.”Đỗ Di Băng ngây ngốc quan sát anh, mồm nếm được vị ngọt bùi của rễ cây, trong thâm tâm liền ê ẩm không rõ cảm giác. Anh chũm mà… lại đút đến cô ăn. Cô nhìn biểu lộ tự nhiên của Đàm Duy Triết, lại thấy ánh nhìn đong đầy ý cười cợt của anh, xấu hổ cúi gằm mặt.Đàm Duy Triết bật cười, lập cập nhét thức lấn sâu vào miệng. Ăn uống no đủ, anh ngay lập tức đi tắm. Quan lại sát phiên bản thân mình trong gương, anh thở lâu năm một hơi. Thân xác này sẽ không khác gì anh lúc ở hiện đại, chỉ có điều, tại trước ngực có thêm một dấu chém nhiều năm vừa bắt đầu kết vảy.Đàm Duy Triết quay trở về phòng ngủ. Đỗ Di Băng sắp chăn gối đến anh, tiếp đến trải một tấm chiếu đơn, cuộn mình nằm bên dưới đất.Đàm Duy Triết trợn tròn mắt: “Sao em lại ngủ dưới đất?”Đỗ Di Băng cắm môi. Hồi cưới cô về, Đàm Duy Triết đáng ghét cô xuất thân phải chăng kém, không thèm chạm đến cô, xua cô xuống đất nằm.Đàm Duy Triết ngồi xổm xuống, nâng phương diện cô lên, nhằm cô đối lập tầm đôi mắt với mình. Đôi mắt cô lung linh một tầng nước, song môi bé dại nhắn mím lại, như là uỷ từ trần không tạo nên lời.Anh gọi được, cô buộc phải chịu uất ức như vậy, dĩ nhiên là vị gã ông xã khốn nạn của cô gây nên. Anh thương tiếc nuối xoa tóc cô, đầu ngón tay luồn vào hồ hết sợi tóc mượt mà: “Lên chóng nằm đi, dưới khu đất lạnh.”Đỗ Di Băng xẻn lẻn để anh dìu lên. Đặt mình lên trên tấm đệm cỏ, cô bao gồm chút thụ sủng nhược kinh, không dám tin có ngày mình hoàn toàn có thể chân bao gồm được nằm tầm thường chăn gối với chồng.Đàm Duy Triết quan sát cô khép nép nằm cạnh sát mép giường, hại cô ngã, anh ngay thức thì kéo cô dịch vào trong.“Á!” Đỗ Di Băng đùng một cái hét lên, hai đầu lông ngươi khẽ nhíu lại.Đàm Duy Triết chú ý cánh tay cô, phát hiện tại trên đó có mấy lốt bầm tím. Vừa rồi anh cần sử dụng lực kéo, vô tình va vào vệt thương trên bạn cô.Đàm Duy Triết trong đầu âm thầm chửi rủa ck cô tám trăm lần. Một tên bầy ông sức nhiều năm vai rộng lớn lại đối xử với vk mình không bởi một thương hiệu súc sinh. Không chỉ bỏ đói, còn ra tay tiến công cô.Đàm Duy Triết theo đầu óc của người chủ sở hữu thân thể, mở ngăn kéo tủ, lấy ra tuýp thuốc mỡ trị yêu đương bôi cho cô.Đỗ Di Băng ngạc nhiên nhìn anh, từ chối nguầy nguậy: “Không đề xuất đâu. Lốt thương không tính da rất nhanh sẽ khỏi. Thuốc đắt như vậy, nên tiết kiệm một chút.”Đàm Duy Triết khó tính lườm cô: “Đắt đỏ gì sinh hoạt đây? bao gồm thương nên trị, ko thì tải thuốc về làm gì?”Bị anh mắng, cô liền hại sệt không dám phản bác. Chỉ là trong trái tim có chút ngọt ngào. Dung dịch mỡ mát giá buốt bôi lên, vết thương rất nhanh liền không nhức nhức.“Người em còn chỗ nào bị yêu thương nữa không?”Đỗ Di Băng lắc đầu, cô đem tay áo kéo xuống. Đàm Duy Triết đựng thuốc đi, tắt đèn ngủ.Đỗ Di Băng cầm cố góc chăn, e dè trộm quan sát anh. ông xã cô hôm nay thay thay đổi thật nhiều, giống như một con fan khác hoàn toàn. Cô không dám tin, sợ hãi rằng đây chỉ nên giấc mộng vì chưng mình từ dệt lên, lại có chút luyến tiếc. Cô lo ngại qua đêm nay, anh vẫn lại quay trở lại như cũ, thù ghét cô.Đỗ Di Băng chỉ nên trẻ mồ côi. Cô phân vân vì nguyên do gì mà cha mẹ Đàm Duy Triết nhìn trúng cô, nhận cô có tác dụng dâu trong nhà. Khi họ còn sống, Đàm Duy Triết đang nể mặt mà mang đến cô nhan sắc mặt tốt. Nhưng họ mất đi, anh liền mang đến cô biết vậy nào là hôn nhân gia đình địa ngục.Chồng cô ham nạp năng lượng lười làm. Tổng thể phí sinh hoạt phần đông dùng chi phí của cha mẹ để lại và tiền có tác dụng công của cô. Sau này cuộc sống thường ngày dần khó khăn hơn, anh lại đổ cho cô tội tiêu hoang, giấu trộm tiền trong nhà. Vài tía ngày anh lại tiến công cô một trận, chỉ vì nhìn cô có tác dụng anh chướng mắt.Đỗ Di Băng tâm đã lạnh, lại bị biểu thị dịu dàng của anh bây giờ làm nảy sinh một tia hy vọng ấm áp.Đàm Duy Triết nghe tiếng thở túc tắc của cô, nhị mắt chậm trễ mở ra. Anh biết cô vợ nhỏ dại này vẫn còn đấy phòng bị, khiếp sợ với anh. Cũng đúng, bị bạc đãi trong thời hạn dài, làm thế nào ngay lập tức tin cẩn anh đối xuất sắc với cô cho được.Anh nằm cạnh cô, ngửi thấy hương thơm thơm nhè vơi của cô, tất cả chút xúc động không nhẹ. Đây là lần trước tiên anh nằm cạnh con gái, vui tới cả không ngủ được.Thông qua ánh trăng chiếu thẳng qua cửa sổ, anh trộm ngắm nhìn và thưởng thức cô. Tướng mạo cô không thực sự xuất sắc, chỉ gọi là thanh tú. Không chỉ có vậy lại quá ốm yếu, chú ý sao cũng không thấy đẹp. Nhưng đối với một gã đàn ông ế mốc meo hai mấy năm như anh chính là tiên phụ nữ giáng trần.Anh gắng lấy bàn tay nhỏ tuổi nhắn của cô. Bây giờ cô sẽ là vk anh, khăng khăng sẽ cho cô một cuộc sống thường ngày hạnh phúc, êm ấm. Phần đông gì Đàm Duy Triết tê không làm được, anh sẽ cầm hắn làm, chiếu cầm cô thật tốt.