Trong một đêm lạnh thăm thẳm, ấn nút play một bài hát cũ, lục tung phòng kéo tủ, thay nào cũng biến thành tìm được một vật dụng gì đó mà bạn đang lãng quên. Một cuốn album, vài ba đĩa nhạc, một xấp thiếp chúc mừng Giáng sinh, ngổn ngang một đống hình ảnh Hàn Quốc bé xí toe toét các nụ cười...Những lưu niệm được tua chầm chậm...
Mỗi một bức hình ảnh là một đáng nhớ vui, mọi là rất nhiều ký ức đẹp. Liên hệ với bây giờ thì nhảy cười thành tiếng. Chao ơi, thời xưa mới ngây ngô làm cho sao!Lúc chị em là giáo viên dắt tay bản thân lẫm chẫm biết đi. Bé xíu tí xíu với mang tay mẹ, lấm lét sợ hãi sệt. Còn bây giờ, bà bầu đã thăng tiến bà ngoại, ngồi sau xe đàn bà là bấu chặt... Vì con gái 20 tuổi vẫn chưa xuất hiện bằng lái xe.
Lúc chị bắt đầu 5 tuổi, buộc tóc củ tỏi, không biết phụ huynh ở bên cạnh dặn gì nhưng mặt stress ôm em chặt thế. Hai bà mẹ mặt ngơ ngác ngồi lọt thỏm vào cai phao, quan sát chú (cô) chụp hình ảnh như kẻ thù, ngắm bản thân hồi bè mãi chả thấy chán. Chị vừa khoe bụng thai 8 tháng, bản thân rú lên kinh hãi, chị mình đây ư? bắt đầu ngày làm sao còn giành dùng với em nhưng giờ sẽ thành mẹ trẻ em rồi. Vào bụng bầu kia là Tuấn Minh đấy, cứ tưởng là to nhưng với một baby sắp chào đời thì thiệt là nhỏ nhắn nhỏ. Chỉ gần hơn một tháng nữa thôi là em nhỏ xíu chào đời, chỉ 9 thang 10 ngày là gia đình mình tất cả thêm mtv mới. Nghỉ ngơi hè chuyển chị đi khôn cùng âm, em bé mới bé xí, hai chị em cãi nhau ỏm tỏi trai xuất xắc là gái, giờ đến Tết về phần mình đã hoàn toàn có thể bế cháu rồi... Cuộc sống đời thường thật là kỳ diệu!
Npqn226m WAox RCPKDsjw" alt="*">
Nó kỳ lạ là thế, mà lại cũng thiệt nghiệt ngã. Bỗng nhiên thấy tim nhói đau khi nhớ đến ""anh"", em vô thức bật đĩa nhạc của anh, mặn đắng khóe môi. Sự nghiệt xẻ ấy vẫn mãi mãi giật đi niềm từ hào của gia đình, vô hình khắc một vết sẹo vào tim mỗi cá nhân trong gia đình, là giờ thở lâu năm nén nỗi đau, là ánh nhìn vô thức chú ý xa xăm, là nỗi đau... Mãi mãi. Cuộc sống đời thường luôn là 1 trong những quy luật pháp ""sinh lão mệnh tử"", không lúc nào khác.
Có một bộ phim truyền hình hay một mẩu chuyện nào kia nói rằng: ""... Lúc 1 linh hồn nhất thời lìa xa trần gian này, sẽ biến thành một vì sao sống trên trời, luôn dõi theo bạn ở lại..."".Thế nên mọi khi ngắm sao, hãy mỉm cười nhé, để ngôi sao sáng ấy rất có thể nhìn thấy bạn...Lại rả rích... Mưa...
Những tấm hình ảnh ""ngày xưa ơi"" ấy new nhắc lại cho khách hàng nhớ rằng bản thân đã quên béng mất các điều. Một vài ba người các bạn cùng lớp, vài người bạn ở lớp học thêm, rồi kha khá những tín đồ từng quen thuộc biết. Tự nhủ ko biết hiện giờ họ cầm cố nào rồi nhỉ?
Đọc lại đông đảo tâm thiệp cũ thiệt thú vị. Đủ phần đa biệt danh, rồi cam kết hiệu loằng ngoằng... ôi chiếc thời học sinh! tự dưng nhớ ra mình gồm một tấm thiệp vô cùng đặc biệt. Nó chỉ là một trong mẩu giấy học viên xé bằng thước kẻ, gấp làm bốn, chi chit hồ hết nét chữ quen thuộc:...""Tao quên cài đặt thiếp rồi... Hì hì. Tao chỉ hy vọng nhắn nhủ ngươi vài loại thôi. Tuy mày chưa hẳn là Valentine của tao (dĩ nhiên rồi) nhưng tao hy vọng nói là mày luôn luôn là thanh socola và lắng đọng nhất mà tao tất cả hihi... Chúc mày sẽ sở hữu một ngày Valentine hạnh phúc và tràn trề hạn phúc. À cơ mà nhớ trong ngẫu nhiên hoàn cảnh như thế nào mày cũng không được rã chảy như thanh sôcla này đâu nhé! chắc nịch và trẻ trung và tràn đầy năng lượng lên dù không có tao ở bên cạnh mày nhé (tao biết mi vẫn rất cứng nhắc mà đâu nên tao đâu nhỉ...). Nhớ tao nhé. Tao hy vọng tao cùng mày sẽ sở hữu một tình bạn ngọt ngào và lắng đọng như thanh socola này. Mà lại sẽ không khi nào tan ra mặc dù cho là thế nào. Iu mày"".
Đấy là Valentine hạnh phuc nhất nhưng mà tao gồm đấy mi biết không? Một Valentine được ở ở bên cạnh người bạn thân nhất và người mình yêu thương nhất. Giả dụ ai kia hỏi tao rằng người bạn thân nhất của tao là ai, thì có lẽ rằng vẫn là mày. Tình nhân có thể thay đổi và biến đổi quá khứ, nhưng mà người bạn thân nhất thì chắc rằng sẽ mãi là thế, một ký kết ức đẹp.
Trái đất tròn vẫn cứ quay, cuộc sống thường ngày đều đặn xoay chuyển. Nó xô đẩy, chèn ép, tệ bạc, thậm chí nghiền nát trái tim ta, bao gồm thế nó sẽ lấy đi của ta nhiều thứ, bóp vụn mọi mong muốn hay rất nhiều thứ giống như như cầu mơ.Nhưng...Cuộc sống tê mi thiệt độc ác. Sao lại tạo thành những điều kỳ diệu, sao lại vẽ ra hầu như hạnh phúc, để ta ""phải"" cảm giác mi thú vị? Thôi... đa số ""ai đó"" ta vẫn vô tình làm cho tổn thương... Hãy trở nên quá khứ đi.Thôi... Các điều bồng bột của tuổi trẻ... Cũng hãy trực thuộc thời quá khứ đi.Thôi... Gần như lời nói, hành vi ai đó làm cho tổn yêu mến ta tốt ngược lại, đông đảo tức tối, những cãi vã... Toàn bộ nhé... Gom lại với ném vào vượt khứ đi.
Năm mon cứ nối tiếp nhau nhiều năm đằng đẵng, tất cả những thứ cũng chỉ còn là quá khứ, gồm những thứ vẫn đang hiện diện ở hiện tại.
Tình yêu trên đời này vốn đã là điều khiến cho nhỏ người ta cảm nhận được nhiều thứ. Tột thuộc của hạnh phúc với đau khổ luôn song tuy nhiên với nhau. Có những người họ ưa thích nhung nhớ thừa khứ, yêu thích gặm nhấm nỗi buồn qua từng ngày đến lúc mệt mỏi lại thôi. Gồm những người lại tìm cách để quên đi.Kết thúc của một cuộc tình, nỗi buồn là điều đương nhiên mà lại người ra đi tốt kẻ ở lại đều ko thể phủ nhận hay chối bỏ. Nhưng chia tay , là chấm hết.
Chia tay rồi, đừng là vượt khứ của nhau, bởi quá khứ vĩnh viễn tồn tại với không thể xóa nhòa; là dòng mà ta lấy ra để nhung nhớ mỗi cơ hội cô đơn và những đêm lâu năm lạnh vắng.Đừng là nỗi nhớ của nhau, vì đôi lúc nhớ chỉ là quên đi một nửa, còn quên lãng mới là nhớ đến tận cùng.Cũng đừng là niềm đau của nhau, vì chưng thời gian nào bao gồm chữa lành được mọi vết thương, nó chỉ dạy ta giải pháp sống cùng nỗi đau ấy.
Đừng nói gì, cũng đừng làm gì. Hãy cứ thế mà quên nhau.
Có những cuộc gặp gỡ chỉ để đợi ngày phân tách ly.Có những người gặp gỡ đã định sẵn ngày mất nhau. Bởi cuộc đời này, đã vốn là như thế. Mặc dù có biết trước kết quả, cũng không nuốm đổi được gì? Dù là canh cánh trong trái tim hay sớm đã quên hết mọi chuyện thì quá khứ cũng chỉ là những ngày đã qua. Tất cả muốn cũng ko thể quay lại...
Những ngày dài trống rỗng thoi thóp vào một mớ hỗn độn dày đặc. Cách nhìn nhận về thế giới này cũng khác đi. Hãy để nỗi buồn giống như giọt mưa mùa hạ. Nặng nề rơi xuống, khô cằn biến mất chẳng còn dấu vết. Một câu chuyện cũ liệu tất cả đáng để u buồn.Dù sao thì, người có nhiều điều ở vượt khứ thường phải buồn nhiều.
Cũng đừng bao giờ yêu thương một người nhị lần. Bởi lẽ , ở lần thứ hai cái người ta yêu chỉ là thừa khứ của người còn lại.Quá khứ cũng chỉ là kí ức, từ lâu nó đã không hề giống với hình ảnh của năm nào.Dù bao gồm lưu luyến cũng tránh việc quay đầu, xoay đầu nhìn lại sẽ mất đi những gì tốt đẹp còn xót lại và thất vọng cơ mà thôi.
Quá khứ quả thật rất đáng sợ.Có người vày nó mà lại ghen tuông, một số vì nó mà lại hờn giận , bao gồm người cố bịt giấu thật kĩ. Lại gồm kẻ , vì nó nhưng mà nhung nhớ suốt đời.