Saint-Exupéry

Vĩnh Lạc dịch

I Hồi lên sáu, có lần tôi đã thấy một tranh ảnh tuyệt rất đẹp trong một cuốn sách nói tới Rừng hoang nhan đề "Những chuyện gồm thật". Nó vẽ một con trăn đã nuốt một bé thú. Đây là bạn dạng sao của tranh ảnh đó.

Bạn đang xem: Tôi không tin bạn là hoàng tử

*
Người ta nói vào sách: "Con trăn nuốt chửng cả con mồi mà lại không nhai. Kế tiếp nó quan yếu nhúc nhích được nữa cùng nó ở ngủ sáu tháng liền trong khi chờ tiêu hoá."Từ đó tôi tốt nghĩ đến những cuộc phiêu dạt trong rừng rậm, và mang đến lượt tôi, với 1 cây cây viết chì màu, tôi đang vẽ được bức tổng quát đầu tiên. Bức demo đầu tiền tài tôi. Nó như vậy này:
*
Tôi lấy khoe kiệt tác của mình với những người lớn với hỏi họ rằng nó gồm làm họ kinh hãi không. Chúng ta trả lời: "Sao lại cần sợ một cái mũ chứ?"

Bức vẽ của mình không vẽ một cái mũ. Nó vẽ một nhỏ trăn vẫn nằm hóng tiêu hoá một bé voi. Cầm cố là tôi phải vẽ phía trong của bé trăn, để cho người lớn hoàn toàn có thể hiểu. Tín đồ lớn lúc nào cũng cần phải có giải thích. Bức demo thứ hai của tôi nó như thế này:

*
Những bạn lớn bèn khuyên nhủ tôi bắt buộc gác sang 1 bên những bức vẽ trăn bí mật và trăn mở kia và nên chăm bẵm học địa lý, sử ký, giám sát và đo lường và văn phạm. Tôi đã bỏ lỡ như vậy đó, vào khoảng thời gian lên sáu, một sự nghiệp hội hoạ hay vời. Tôi bị thất vọng vì sự thua trận của bản thảo số một và số hai. Những người lớn chẳng khi nào tự họ phát âm được đồ vật gi cả, cùng thật là mệt mỏi cho trẻ em lúc nào cũng phải phân tích và lý giải cho họ.Vậy là tôi phải chọn nghề khác, và tôi học tập lái máy bay. Tôi đã cất cánh khắp nhân loại mỗi vị trí một tí. Cùng môn địa lý, quả thật vậy, đã hỗ trợ tôi rất nhiều. Tôi biết làm gắng nào để chỉ xem qua một cái là rành mạch được ngay trung hoa với Arizona. Dòng đó thật là công dụng nếu như fan ta bay lạc mặt đường trong đêm tối.Tôi cũng đã gặp mặt trong đời tôi cả đống rất nhiều con bạn nghiêm chỉnh. Tôi đang sống những với những người dân lớn. Tôi đã nhìn thấy họ rất là gần. Nhưng cái đó chẳng làm biến hóa ý kiến của tôi bao nhiêu.Mỗi lúc chạm mặt một fan lớn có vẻ sáng sủa một tí, tôi lại demo ông ta bằng bức demo số một mà lại tôi luôn luôn mang theo. Nhưng luôn luôn ông ta trả lời: "Đấy là một chiếc mũ". Nạm là tôi chẳng thèm nói với ông ta về trăn rắn, rừng hoang hay các vì sao nữa. Tôi từ hạ mình xuống ngang trung bình ông ta. Tôi nói về chơi bài, nghịch gôn, chính trị và cravate. Và con bạn lớn tê cảm thấy phù hợp vô thuộc khi được quen thuộc một con người biết điều như vậy. IITôi sẽ sống đơn độc như vậy đó, chẳng tất cả ai để chuyện trò thực sự, cho tới khi máy bay của tôi bị hỏng thân sa mạc Sahara, từ thời điểm cách đó sáu năm. Tất cả cái nào đó trong động cơ của tôi bị gãy. Với tôi chỉ đi một mình không có hành khách hàng cũng chẳng bao gồm thợ máy, tôi cần một mình bắt đầu cuộc sửa chữa khó khăn. Đấy là sự việc sống chết với tôi. Tôi chỉ có đủ nước nhằm uống trong tương đối nhiều nhất là tám ngày.Đêm đầu tiên vậy là tôi nên ngủ trên cat ở cách xa nơi fan ở hàng vạn dặm. Lúc đó tôi còn cô độc hơn cả một kẻ đắm tàu trên dòng bè lên đênh giữa biển. Bạn chắc sẽ tưởng tượng ra nỗi ngạc nhiên của tôi, vào lúc mờ sáng, khi một giọng nói nhỏ dại nhẹ ngộ nghĩnh đánh thức tôi dậy. Cái giọng ấy nói: – ví như ông vui vẻ ... Xin vẽ hộ tôi một bé cừu!– loại gì?– Xin vẽ hộ tôi một nhỏ cừu ...Tôi nhảy dựng lên như là bị sét đánh. Tôi dụi mắt thật kỹ. Tôi đã quan sát thật kỹ. Cùng tôi thấy một cậu bé thật khác lại đang nhìn tôi cùng với vẻ nghiêm trọng. Đây là bức chân dung đẹp tuyệt vời nhất mà sau này tôi vẽ được về cậu nhỏ nhắn ấy. Tuy nhiên bức vẽ của tôi chắc chắn là kém đẹp mắt hơn người mẫu nhiều. Không phải lỗi trên tôi. Tôi đã bị người lớn làm cho nản lòng vào sự nghiệp hội hoạ từ bỏ hồi sáu tuổi, cùng tôi có bao giờ học vẽ dòng gì ngoài những con trăn khép kín và những nhỏ trăn mở bụng đâu.
*
Vậy là tôi nhìn cái sự hiển hiện đó với hai con mắt tròn xoe do kinh ngạc. Xin nhớ rằng lúc ấy tôi đã ở phương pháp mọi chỗ bao gồm người hàng ngàn dặm. Cố mà cậu bé xíu của tôi trông chẳng hệt như bị lạc đường, chẳng hề mệt lả, không hề đói, không phải khát nước hay sốt ruột gì cả. Cậu ta chẳng có vẻ như gì của một cậu bé lạc thân sa mạc, cách nơi tất cả người cả nghìn dặm. Tới lúc mở được miệng, tôi hỏi em: – tuy vậy ... Em làm đồ vật gi ở đây?
Thế là em lặp lại câu nói cơ hội nãy, thật dịu nhàng, như là 1 điều siêu quan trọng: – nếu như ông vui vẻ ... Xin vẽ hộ tôi một bé cừu ...Khi mà sự bí mật quá lớn, người ta không dám không vâng lời. Dù điều đó thật là vô lý khi tôi đang ở cách xa nơi tín đồ ở cả nghìn dặm và hiện nay đang bị nguy mang lại tính mạng, tôi rút trong túi ra một cây cây bút và một miếng giấy. Tuy thế tôi sực ghi nhớ rằng mình đã chỉ học tập địa lý, sử ký, giám sát và văn phạm, và tôi nói cùng với cậu bé nhỏ (có vẻ hi khó khăn chịu) rằng tôi băn khoăn vẽ. Em vấn đáp tôi: – chẳng sao đâu. Xin vẽ hộ tôi một bé cừu.Bởi vày tôi chưa khi nào vẽ một nhỏ cừu cả buộc phải tôi vẽ lại đến em một trong hai tranh ảnh mà tôi rất có thể vẽ. Đó là hình con trăn kín. và tôi sững sờ khi nghe tới cậu nhỏ bé trả lời: – Không! Không! Tôi không thích một bé voi vào bụng một nhỏ trăn đâu. Bé trăn gian nguy lắm, còn nhỏ voi thì quá kềnh càng. địa điểm tôi nhỏ xíu lắm. Tôi phải một bé cừu. Hãy vẽ mang lại tôi một con cừu!Thế là tôi vẽ.
*
Em nhìn siêng chú, rồi nói: – Không! bé này nhỏ quá. Hãy vẽ bé khác đi.Tôi vẽ.
*
Cậu bé của tôi mỉm cười nhẹ, giọng khoan dung: – Ông thấy đấy ... đây không phi bé cừu, đây là dê. Nó bao gồm sừng ...Tôi lại vẽ lại lần nữa. Tuy thế bức này cũng bị từ chối như những bức trước.
*
– con này già quá. Tôi mong muốn một bé cừu sinh sống thật lâu.Bấy giờ tôi không còn kiên nhẫn, bởi lo lắng muốn bắt đầu tháo máy, tôi vẽ quệch quạc bức vẽ này đây.
*
Tức thì tôi loé lên một tia sáng làm sao đó, về sự việc có mặt bí mật của em, và đột nhiên tôi hỏi: – nuốm ra em tại 1 hành tinh không giống tới?
Nhưng em không vấn đáp tôi. Em khẽ phủ nhận nhìn chiếc máy bay của tôi: – nhưng mà mà ngồi trên dòng đó thì ông cũng chẳng thể tới từ xa lắm đâu ...Rồi em đắm mình trong giấc mơ màng thật dài. Sau đó, trộm cắp lấy bé cừu tôi vừa vẽ, em lại mài miệt ngắm chiếc của báu đó.Các các bạn hãy tưởng tượng tôi bị kích động thế nào bởi lời thổ lộ nửa vời về "các địa cầu khác" ấy. Vì vậy, tôi cầm tìm nắm rõ hơn: – Cậu nhỏ xíu ơi, em trường đoản cú đâu đến? "Chỗ em" là đâu thế? Em mong mang con cừu của ta về đâu?
*
Điều ấy chẳng có tác dụng tôi quá bất ngờ nhiều lắm. Tôi vẫn biết ngoài ra hành tinh lớn như Trái Đất, Sao Kim, Sao Hoả, Sao Thuỷ, mà tín đồ ta khắc tên cho, gồm hàng trăm ngôi sao khác mà lại đôi khi bé nhỏ đến nỗi người ta chỉ thấy trong viễn kính một giải pháp khó khăn. Khi 1 nhà thiên văn tìm hiểu ra một trong đàn chúng, đơn vị thiên văn ấy cho nó một bé số. Lấy ví dụ như ông gọi nó là "tiểu hành tinh 3251".
*
Tôi bao gồm lý do đường đường chính chính để coi rằng chiếc hành tinh từ đó ông hoàng nhỏ đến đây là tiểu địa cầu B612. Tiểu hành tinh đó chỉ được trông thấy tất cả một lần trong kính viễn vọng năm 1909, bởi vì một công ty thiên văn Thổ Nhĩ Kỳ.
*
Lúc đó ông này mở một trong những buổi thuyết trình mập về phát hiện của chính bản thân mình tại một Hội nghị thế giới về Thiên văn. Nhưng vị bộ áo quần của ông ta, chẳng ai tin điều ông ta nói. Người lớn là nạm đấy.May mắn mang đến tiểu tinh ước B612, một đơn vị độc tài Thổ Nhĩ Kỳ buộc dân Thổ phi khoác âu phục, ai không tuân theo sẽ bị tội chết. Nhà thiên văn trình diễn lại vấn đề năm 1920, trong bộ áo xống rất lịch sự. Với lần này, tất cả mọi người đồng ý với ông ta.
*
Tôi bảo rằng cây baobab không phải là thứ cái cây nhỏ, cơ mà là đầy đủ cây to như cả mẫu nhà thờ, cùng cậu em gồm mang theo cả một đàn voi, thì cả lũ voi ấy cũng chẳng làm lung lay nổi một cây baobab.ý suy nghĩ về bọn voi tạo nên ông hoàng nhỏ dại bật cười: – Phải ông xã con này lên nhỏ kia ...
*
Nhưng cậu em nhấn xét với vẻ triết lý: – bọn baobab, trước lúc lớn, cũng bước đầu bé tẹo chứ!– Đúng là như thế. Tuy nhiên sao em lại cứ mong mỏi cho bé cừu của em ăn những cây baobab nhỏ dại thế?
Em trả lời: "Ôi chà!" như đó là 1 trong chuyện vớ nhiên. Với tôi đề xuất bắt trí hợp lý của tôi thao tác dữ dội mới tự gọi được vụ việc ấy.Nguyên là, trên địa cầu của ông vua nhỏ, tương tự như trên đông đảo hành tinh khác, đều phải có những một số loại cỏ giỏi và những một số loại cỏ xấu. Vị đó, tất cả hạt xuất sắc của cỏ giỏi và phân tử xấu của cỏ xấu. Tuy thế không thể nhìn thấy hạt. Bọn chúng ngủ trong kín cho đến khi một cái hạt như thế nào trong lũ chúng nổi hứng ý muốn thức dậy ... Nó vươn vai, rụt rè nhú lên mặt trời một cái nhánh con thánh thiện tuyệt xinh. Trường hợp là nhánh dưa hay là một nhánh hồng, ta hoàn toàn có thể muốn để cho nó mọc núm nào tuỳ ý. Nhưng mà nếu là một cây xấu, ngay lập tức khi phân biệt là cần nhổ ngay. Nhưng trên thế giới của ông hoàng nhỏ thì gồm có hạt giống kinh hồn bạt vía ... ấy là gần như hạt baobab. Bọn chúng nhiễm đầy cả tinh cầu. Mà một cây baobab, ví như như ta để ý muộn màng quá, ta rất có thể chẳng khi nào dẫy nó ra được nữa, baobab đang mọc cao cùng rễ nó chằng chịt khắp tinh cầu. Nó đến rễ của chính nó xói đục hành tinh. Và nếu hành tinh nhưng mà quá bé, nhưng mà nếu cây baobab mà những quá, có thể làm đổ vỡ tung cả hành tinh.
*
"Đây là 1 trong những vấn đề kỷ luật, ông hoàng nhỏ dại về sau nói cùng với tôi. Lúc ta làm lau chùi và vệ sinh cho ta buổi sáng sớm rồi, ta đề xuất làm kỹ lau chùi cho hành tinh. Cần đều đặn lo nhổ bọn baobab ngay trong khi ta vừa rõ ràng được bọn chúng với cây hoa hồng. Đó là một trong những việc làm chán lắm, cơ mà mà thiệt dễ."Đến một ngày, cậu em khuyên răn tôi thay sức vẽ được một bức vẽ đẹp, làm cho các cậu bé nhỏ ở quê hương tôi ghi ghi nhớ chuyện ấy. "Một ngày kia, nếu các bạn ấy lên đường, cậu em nói cùng với tôi, chuyện ấy sẽ bổ ích cho họ. Đôi lúc hoãn lại một việc cũng chẳng hại gì. Nhưng mà nếu là phần nhiều cây baobab, thì bao giờ cũng tai hoạ đấy. Tôi bao gồm biết một tinh cầu, bên trên ấy có một gã lười. Hắn bỏ mặc ba cái cây bé ..."
*
Thế là, theo sự hướng dẫn của ông vua nhỏ, tôi sẽ vẽ tinh cầu đó. Tôi xuất xắc không ưng ý lên mặt dạy dỗ đời. Nhưng chiếc hoạ baobab còn ít người biết quá, nhưng những nguy khốn mà một cậu nhỏ bé một mai lạc vào một trong những tiểu tinh ước sẽ gặp phải thì vô cùng đáng kể, đến nên, chỉ một lần thôi, tôi làm cho khác với hình thức của tôi. Tôi xin nói: "Hỡi những em! Hãy coi chừng đàn baobab!" ấy chính là để báo trước cho các bạn tôi về một nguy cơ mà chúng ta cũng như tôi vẫn gần bên cạnh nó cơ mà không tốt biết, đề xuất tôi ra mức độ thật nhiều để vẽ bức vẽ đó! bài học kinh nghiệm mà tôi chỉ dẫn rất xứng công. Tất cả lẽ các bạn sẽ tự hỏi: vì sao trong cuốn sách này không tồn tại bức vẽ nào lớn lớn bằng bức vẽ mọi cây baobab? Câu trả lời đơn giản và dễ dàng thôi: tôi gồm thử vẽ tuy nhiên không thành. Khi vẽ cây baobab, tôi bị thúc đẩy bởi một tình cảm cấp bách. VI Ô i! Ông hoàng bé nhỏ ơi, dần dần dà, vì vậy đó, tôi hiểu ra cuộc đời nhỏ nhoi buồn bã của em. Bao xưa nay em chỉ nhờ sự êm đềm của hoàng hôn để mà lại khuây khoả. Tôi biết được nét mới đó vào buổi sớm ngày lắp thêm tư, lúc em bảo tôi: – Tôi hết sức thích cảnh mặt trời lặn. Ta đi xem khía cạnh trời lặn đi.– Nhưng nên đợi chứ ...– Đợi chiếc gì?– Đợi thời gian mặt trời đó lặn.Thoạt nhiên em dường như kinh ngạc, với rồi em tự mỉm cười mình. Với em bảo tôi: – Tôi cứ tưởng còn ở nhà!!Thế đấy. Khi ở nước mỹ là giữa trưa thì ai ai cũng biết là phương diện trời sẽ lặn nghỉ ngơi nước Pháp. Nếu chỉ việc đi một phút là cho được nước Pháp là xem được cảnh phương diện trời lặn. Không may nước Pháp sống quá xa. Nhưng, trên mẫu hành tinh nhỏ bé đến cố gắng của em, em chỉ cần dịch ghế vài bước. Lúc nào em say đắm là em thấy được mặt trời lặn ...
*
Nhưng ông vua bé nhỏ tuổi không trả lời. VIINgày lắp thêm năm, vẫn luôn là nhờ ở bé cừu, tôi hiểu rằng cái kín ấy trong cuộc đời ông hoàng bé bỏng nhỏ. Bất ngờ em hỏi tôi, không nên mào đầu, y như đó là công dụng của một vấn đề được lặng lẽ suy nghĩ từ rất lâu rồi: – Một nhỏ cừu, ví như nó nạp năng lượng cây non, vớ nó cũng ăn uống hoa chứ?– chiên thì chạm mặt cái gì nó ăn cái ấy.– Cả những bông hoa bao gồm gai ư?– Phải. Cả đa số bông hoa bao gồm gai.– cụ thì tua dùng để gia công gì nào?
Tôi không biết. Tôi bấy giờ sẽ bận tháo một đinh ốc căn vặn quá chặt trong động cơ của tôi. Tôi sẽ rất lo lắng vì thấy cái máy có vẻ lỗi nặng lắm, cơ mà nước uống thì cạn dần làm cho tôi sợ xảy ra điều tệ sợ hãi nhất. – các chiếc gai, bọn chúng dùng để triển khai gì?
*
Em nghẹn ngào ko nói được nữa. Tự dưng em nhảy lên nức nở. Đêm vẫn buông xuống. Tôi vẫn bỏ các đồ nghề xuống. Tôi cóc yêu cầu cái búa của tôi, dòng đinh ốc của tôi, cóc bắt buộc cái khát, cóc cần cái chết. Trên một ngôi sao, bên trên một hành tinh, thế giới của tôi, trái đất, bao gồm một ông vua bé nhỏ dại cần được an ủi! Tôi ôm em trong vòng tay. Tôi ru em. Tôi nói cùng với em: "Đoá hoa cơ mà em yêu không bị nguy đâu... Tôi vẫn vẽ một cái rọ mõm, cho bé cừu của em... Tôi..." Tôi băn khoăn nói với em nắm nào nữa. Tôi cảm xúc mình rất vụng về. Tôi ko biết làm sao với cho tới được em, đi đâu để chạm chán được em... Thật huyền bí làm sao, mẫu xứ sở của nước mắt. VIIITôi đã tò mò rất cấp tốc để hiểu hơn về đoá hoa này. Trên tinh ước của ông hoàng nhỏ, vẫn thông thường có những nhành hoa rất đơn giản, điểm trang chỉ bằng một vòng cánh hoa, với chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, với chẳng có tác dụng phiền ai. Một trong những buổi sáng, chúng hiện ra trong cỏ rồi lại héo tàn vào chiều tối. Nhưng loại cây hoa ấy, một ngày kia, sẽ nảy mầm từ một cái hạt phân vân từ đâu tới cùng ông hoàng nhỏ tuổi đã theo dõi cái mầm con không giống với các mầm bé nào khác. Nó có thể là một một số loại baobab mới. Nhưng cái cây nhỏ liền thôi nhỏ nhắn lên nữa, và bắt đầu sửa soạn nhằm ra hoa. Ông hoàng nhỏ dại chứng loài kiến sự lộ diện một chiếc nụ lớn, cảm thấy cụ thể từ chiếc nụ này sẽ lộ ra một điều kỳ diệu, nhưng lại đoá hoa vẫn cứ điểm trang hoài, nấp kín đáo trong căn buồng xanh của nó. Hoa chưa lựa chọn kỹ mầu sắc của mình. Hoa đủng đỉnh trang phục, sửa lại tức thì ngắn từng cánh hoa. Hoa không muốn hiện ra nhàu nát như loại mồng gà. Hoa chỉ muốn lộ ra trong sắc đẹp hương rực rỡ. Ôi chao! Hoa thiệt là điệu! Cuộc trang điểm bí ẩn của nàng kéo dãn từ ngày nay sang ngày nọ. Và rồi cho tới một mau chóng mai, đúng giờ khía cạnh trời mọc, phụ nữ hiện ra.
*
Và nàng, vốn đã công huân đến như thế, hiện nay vừa ngáp vừa nói: – Ôi! Em chỉ vừa thức dậy... Em xin lỗi anh... Tóc tai em còn rũ rượi cầm cố này...Thế là ông hoàng nhỏ dại không nén nổi sự ngưỡng mộ: – chị em thật là đẹp!– đúng vậy sao, – hoa trả lời một cách nhẹ nhàng – và em lại cùng hình thành với vầng dương...Ông hoàng nhỏ dại biết ngay cô chị em không rước gì có tác dụng kiêm tốn lắm, nhưng thanh nữ thật là dễ dàng thương! – Đã cho giờ điểm tâm, bao gồm phải anh không, – phụ nữ nói thêm ngay sau đó, – xin anh hãy nhớ cho em...Thế là vua nhỏ, đầy xấu hổ, đi kiếm một chiếc thùng tưới đầy nước mát với tưới mang lại bông hoa.
*
Như vậy đấy, cô người vợ đã gấp rút làm mang đến cậu em lo nghĩ về với tính sang chảnh và kiêu sa hơi mờ mịt của cô. Chẳng hạn một hôm, cô vẫn nói với ông hoàng nhỏ dại về tứ cái tua của mình: – Chúng hoàn toàn có thể tới đây, đàn hổ ấy, với móng vuốt của chúng.– trên tinh mong của anh không có hổ, ông hoàng bé dại nhận xét. Vả lại, hổ đâu có ăn cỏ.
*
– Em đâu phải chỉ là cỏ, bông hoa nói dịu nhàng.– Xin lỗi...– Em chẳng sợ gì hổ, dẫu vậy em gớm gió luồn. Anh có một tấm chắn gió làm sao không?"Khiếp gió luồn... So với một cây nhỏ dại thế là không hay, ông hoàng nhỏ nhận xét. Cô người vợ này thật phức tạp..."
*
– giờ chiều anh hãy để em trong bầu kính nhé. Khu vực anh giá buốt lắm. Thiếu tiện nghi quá. ở phần em...Nhưng cô nữ im bặt. Cô mang đến đây lúc hãy còn là một hạt. Cô cần yếu hiểu được gì về các thế giới khác. Ngượng bởi vì trót nhằm lộ là mình bốc phét một cách ngây ngô thừa như thế, cô húng hoáng ho hai cha lượt nhằm dồn ông hoàng nhỏ dại vào lúng túng: – mẫu chắn gió, anh gồm không?...– Anh đang định đi rước thì em ban đầu nói!Thế là cô chị em cố ho mạnh không chỉ có vậy để nên cậu cần nhận lỗi.
*
Vậy nhưng ông hoàng nhỏ, bởi vì ý tốt của tình yêu, vẫn đối xử cùng với cô rất tốt. đấng mày râu đã suy nghĩ ngợi nghiêm trang về những tiếng nói vớ vẩn của nàng, với trở nên âu sầu lắm."Đáng lẽ tôi không nên nghe, một hôm cậu em thú dấn với tôi, không bao giờ nên nghe loài hoa cả. Chỉ nên nhìn bọn chúng và thở mừi hương của bọn chúng thôi. Chiếc hoa của tôi làm cho thơm ngạt ngào tinh cầu của tôi, mà lại tôi lại ngần ngừ vui lòng. Mẩu truyện móng vuốt ấy xứng đáng lẽ tạo cho tôi cảm hễ thì tôi lại bực..."Cậu còn thú nhấn với tôi:"Ngày ấy, tôi chẳng biết cách hiểu. Đáng lẽ tôi yêu cầu xét đoán thanh nữ trên việc làm chứ không phải bằng lời nói. Phái nữ toả thơm tôi, làm cho tôi sáng rực lên. Đáng lẽ tôi không bao giờ nên loại bỏ đi cả. Đáng lẽ tôi đề nghị thấy được loại dịu hiền hậu của nàng ẩn dưới mọi yên cầu đáng yêu đương ấy. Loại hoa thường giỏi mâu thuẫn! mà lại bấy giờ đồng hồ tôi còn quá trẻ để mà biết yêu thương nàng." IXTôi đoán rằng em nhờ vào một trong những chuyến thiên di của chủng loại chim hoang để mà lại thoát đi. Buổi sáng hôm ra đi, em đã lau chùi tinh cầu thật ngăn nắp. Em nạo vét kỹ lưỡng các quả núi lửa đang hoạt động của em. Em có hai trái núi lửa sẽ hoạt động. Và chúng tương đối thuận một thể cho bài toán nấu ăn buổi sáng. Em cũng có một quả núi lửa sẽ tắt... Nhưng, như lời em nói: "Biết đâu đấy!" cần em cũng nạo vét cả trái núi lửa đang tắt nữa. Được nạo vét kỹ, những quả núi lửa đã cháy đỏ cùng đều, không tồn tại phun trào. Những trận phun trào của núi lửa tương tự như lửa trong lò sưởi. Tất nhiên là trên trái khu đất của bọn chúng ta, họ thật bé dại bé quá, không nạo vét được những quả núi lửa của mình. Do đó chúng gây mang đến ta các điều phiền phức.
*

Đọc "Hoàng Tử Bé", có người rút ra được bài học kinh nghiệm về thẩm mỹ sống, có tín đồ ngẫm ra những triết lý tởm doanh, lại có người suy xét về sự vô thường xuyên của vạn vật...


Có một cuốn truyện vô cùng ngắn của một viên phi công mang biệt danh gần gũi trong phi hành đoàn là “thiếu tá Saint-Ex” reviews năm 1943, cùng từ đó có tác dụng say mê sản phẩm triệu người hâm mộ trên toàn chũm giới.

Nhiều thành phầm điện ảnh, phim truyền hình, hoạt hình, kịch, ballet và opera được chuyển thể tự cuốn đái thuyết mỏng này. Đó là tiểu thuyết Hoàng Tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry.

Hoàng Tử Bé là một trong cuốn sách kỳ diệu, bởi chỉ một mẩu truyện kể, với mỗi tầm tuổi khác nhau, tác phẩm đem đến những bài học kinh nghiệm khác nhau. Đọc Hoàng Tử Bé, có người rút ra được bài học về thẩm mỹ và nghệ thuật sống, có bạn ngẫm ra các triết lý ghê doanh, lại có người suy nghĩ về sự vô thường xuyên của vạn vật, về thực chất của nhỏ người, số đông mối sa xẻ và các tính xấu…

Và hôm nay, ta hãy ngồi thì thầm về phần lớn triết lí tình yêu trong cuốn truyện dành khuyến mãi một người lớn “ngày ông còn là 1 trong những cậu bé”.

*
Sách tranh Hoàng Tử Bé do họa sĩ Nguyễn Thành Vũ minh họa.

Với ta, fan ấy chính là cả nhân loại

Hoàng Tử Bé đem lòng yêu thương một đóa hồng sinh sống quê đơn vị - tè tinh ước B612. Chị em tự nhận cô bé là khác biệt trong giống như loài mình. Các nàng hay ôm sự tự mãn đáng yêu như thế, và đó đôi khi là nỗi tự ti thầm kín cùng lòng kì vọng vào sự duy nhất trong trái tim người họ yêu.

Đặt chân cho tới Trái Đất, Hoàng Tử nhỏ bé ngỡ ngàng đứng trước một vườn hồng có tới hàng trăm ngàn đóa hoa tương đồng bông hồng của cậu. Cậu âu sầu và cảm thấy bị lừa dối.

Thế nhưng, sau cuộc chat chit với chú Cáo tất cả bộ lông đỏ rực, loài vật của việc im lặng, một sự im thin thít không rõ là tinh ranh tốt thông thái, cậu hiểu rõ rằng đóa hồng của cậu là duy nhất. Sự nhất của đóa hồng ấy là bởi nàng là nhành hoa cậu yêu.

Mỗi người đều phải có một cành hoa của riêng mình, một ngôi làm thế nào để cho riêng mình, cùng chẳng gồm ai kiểu như ai. Bạn cậu yêu là độc nhất, vày cậu yêu fan ấy, vậy thôi. Bạn ấy quan liêu trọng, vì fan ấy là tình yêu của cậu.

Giống như cuộc chiến giữa rán và hoa, là chuyện phù phiếm cùng với viên phi công, nhưng là điều tối đặc biệt với Hoàng Tử Bé; y hệt như mọi sự trên cố gian, nhắc cả tính mạng của con người cậu bé bỏng (khi cậu mượn nọc độc của rắn để mong trút lại thân xác nặng nề mà trở về cùng với bông hoa)… tất cả, tất cả đều không quan trọng đặc biệt bằng sự mãi mãi của một đóa hồng.

Cái bí quyết mà Hoàng Tử nhỏ xíu luôn phía về ngôi sao của cậu - nơi có đóa hồng với bốn cái gai mỏng tanh manh - khiến cho ta nhớ tới một bộ phim hoạt hình cung cấp năm 2009 của hãng Walt Disney: The Princess & the Frog.

Chú đom đóm Ray lấy lòng yêu ngôi sao sáng mà chú gọi là thanh nữ Evangeline, một tình yêu ai cũng ngán ngẩm rằng vô vọng, nhưng rồi cuối cùng, vì sự một lòng một dạ ấy, chú đom đóm cũng đổi mới một ngôi sao.

Hình hình ảnh hai vị sao lấp lánh lung linh cạnh nhau làm ta xúc tiến đến “second star to the right” dẫn lối tới Neverland - vùng đất của những đứa trẻ không lớn. Nói ra, trong tình yêu, ai cũng là phần đông đứa trẻ, hay phạm lỗi và cần phải yêu thương.

Tình yêu thương được cảm nhận bằng trái tim

Cáo lông đỏ bật mý với Hoàng Tử Bé: “Đây, cái tuyệt kỹ của tớ. Rất giản dị và đơn giản thôi: bạn ta chỉ thấy được thật rõ ràng bằng trái tim mình. Cái đa số thì mắt thiết yếu thấy.”

Nhiều khi đông đảo quyết định mang tính chất trực giác, bạn dạng năng rước tới công dụng tốt hơn sự phân tích bởi lí tính. Cái “nhiều khi” ấy đúng trong các tình yêu. Trực giác tồn tại để giúp con người cân bằng các quyết định, để kết nối bản năng và lí trí.

*
Một trang sách Hoàng Tử Bé, ấn phiên bản sách tranh minh họa.

Tình yêu khiến cho thế giới của ta giỏi đẹp hơn

Mặc những kim chỉ nan về vấn đề tình yêu chỉ là bản năng tự thuở hồng hoang để bé người kết nối với nhau cùng kháng kẻ thù, thú dữ, tình yêu vẫn luôn là điều được loài tín đồ ngợi ca. Còn nếu như không ngửi hoa và quan sát một ngôi sao 5 cánh thì chỉ là một trong cây nấm không rộng không kém, Hoàng Tử nhỏ xíu đã giận dữ thốt lên như vậy.

Hoàng Tử nhỏ xíu nói cùng với viên phi công rằng cồn cat đẹp bởi vì nó ẩn chứa nguồn nước, và các vì sao đẹp bởi trên một vị sao bao gồm một bông hồng. Trường hợp ai kia yêu một đoá hoa mọc lẫn giữa hàng triệu và hàng triệu vì chưng sao, thì chỉ việc ngước nhìn các vì sao cũng đủ khiến người ấy thấy hạnh phúc.

“Khi một tình nhân một đóa hoa, hoa ấy chỉ tất cả một đóa thôi, trong rất nhiều hàng triệu ngôi sao, chừng ấy đủ tạo cho anh vui miệng khi nhìn phần đa ngôi sao.”

Tình yêu không nhiều có, những thứ tương đương tình yêu thì rất nhiều

Hoàng Tử Bé, thời còn ngụ trên tiểu tinh ước B612, hàng ngày đều thông muội tía ngọn núi lửa với nhổ đông đảo cây bao báp nhỏ. Hình mẫu những cây bao báp khiến ta liên tưởng đến những thứ tương đương tình yêu thương ta va nên hàng ngày, để cho được vị trí ta tìm kiếm thấy bạn ta thành tâm thương yêu.

“Đều đặn buộc phải lo câu hỏi nhỏ lũ bao báp từ dịp ta còn kịp tách biệt chúng với các cây hoa hồng, nhưng bao báp hồi còn thơ thì lại loài cây hoa hồng lắm.” xuất hành điểm của các mối dục tình thường đều tốt đẹp, tuy nhiên khi ta “nuôi lớn” tình cảm, bao gồm những quan hệ là độc hại, tình cảm thì ko nhiều.

Những cây bao báp sẽ hủy hoại cả hành tinh, còn đóa hồng thì đem về cho ta tình yêu cùng trải nghiệm sống. Hạnh phúc không trường thọ nhan nhản xung quanh ta. Để search thấy nó, ta phải mở thật to mắt tìm kiếm, và đề xuất thật cẩn thận phân biệt những chồi non.

*
Một phần minh họa vào sách Hoàng Tử Bé, được NXB Kim Đồng chọn quản lý đề gian hàng của chính mình tại Hội sách đang diễn ra tại công viên Thống Nhất.

Thời gian để chăm lo tình yêu khiến tình yêu trở đề xuất quan trọng

Đóa hồng là duy nhất đối với Hoàng Tử Bé, do cậu đã chiếm lĩnh từng ấy thời hạn và tâm sức chăm lo nàng. Cáo bảo cậu: “Chính là cái thời hạn cậu đang tiêu phí bởi vì bông hồng của cậu, cái thời hạn ấy nó tạo nên bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế.”

Nếu không hẳn ngày ngày cậu tưới hoa, chiều chiều úp lồng kính chắn gió, cặm cụi bắt từng bé sâu, kiên nhẫn ngồi nghe than thở, tán hươu tán vượn, và nhiều khi cả im thin thít nữa, bởi vì nàng là đoá hồng của cậu, có lẽ rằng bông hồng sinh sống tiểu tinh cầu B612 đang chẳng khác gì phần nhiều đóa hoa trống trống rỗng trong vườn hồng địa điểm Trái Đất. Hoàng Tử nhỏ nhắn đã dành thời gian cho hoa, hoa cũng được dành thời gian mang lại cậu, tình cảm phải là sự vun đắp, sự “thuần hóa” đến từ hai phía.

tư tưởng “thuần hóa” nhưng mà Saint-Exupery đã để Cáo định nghĩa vô thuộc thấm thía: “thuần hóa” là tạo nên những mối tương tác để hai fan cần mang lại nhau. Fan ta chỉ hiểu rất nhiều gì fan ta vẫn thuần hóa, và bài toán thuần hóa, giống như Hoàng Tử bé xíu đã thuần hóa Cáo, là bài toán phải dành nhiều thời gian và công sức, có tác dụng hàng ngày, kiên trì và dịu dàng, từng chút một.

“Nếu ai đó bắt buộc chịu đựng tôi lúc xấu xí nhất, thì cũng không xứng danh có được tôi cơ hội huy hoàng nhất”

Kiêu kì, đỏm dáng, gồm phần nông cạn - bông hồng của Hoàng Tử nhỏ nhắn gợi lưu giữ tới thiếu nữ Holly trong thành công Breakfast at Tiffany"s, mẩu truyện nổi giờ đồng hồ được Hollywood đưa thể thành bộ phim nổi tiếng ko kém trình chiếu năm 1961.

Bông hoa ấy yếu ớt như một biện pháp nói yêu, đông đảo mánh khóe cùng sự khôn khéo đáng yêu thương của nàng đó là sự nhẹ dàng. Bông hồng đỏng đảnh, như thể như con gái kiêu kỳ, thường tuyệt nhõng nhẽo, cạnh tranh chiều. Nhưng thật ra, các thiếu nữ chỉ giận dỗi đều người mà họ tin rằng dù chũm nào cũng trở thành không quay sống lưng bỏ đi.

Bông hồng đã trao mang đến Hoàng Tử nhỏ xíu tình yêu, vẻ đẹp nhất và mùi thơm của nàng, nhằm đẹp cùng để ngát mùi hương như vậy, chắc chắn rằng nàng rất cần được được bảo đảm khỏi bạn hữu sâu, ngoài gió lùa cùng khỏi cảm xúc sợ hãi khi không được chở che.

Tình yêu thương rất mỏng dính mảnh, dễ dàng tan vỡ

Bối rối và căng thẳng - như vớ cả chúng ta vẫn thường vậy trong tình yêu - Hoàng Tử nhỏ xíu chọn cách rời xa đóa hồng để tìm hiểu thế giới và chủ yếu mình. Sau này, cậu thú dấn với viên phi công rằng cậu đang “chạy trốn” và tiếc nuối về hành động của mình.

Nhưng tất cả lẽ, vấn đề Hoàng Tử nhỏ bé rời B612 là việc nên làm, nên làm, cùng thực sự cậu đã làm cho vậy. Còn nếu như không ra đi, cậu đã mãi băn khoăn, ngán ngán, cùng chẳng bao giờ nhận ra cảm tình và bản chất sự độc đáo của đóa hoa hồng. Y như trong bài xích hát Let her go của Passenger: “Only know you love her when you let her go/ & you let her go” (Ta chỉ biết ta yêu đàn bà khi ta để mất nàng. Cùng ta đang đánh mất nàng).

Trong chuyến nhận ra của Hoàng Tử Bé, cậu đã gặp gỡ một đơn vị địa lý ngơi nghỉ tinh ước thứ sáu cậu để chân đến. "- cửa hàng chúng tôi không ghi chép đa số loài hoa" - công ty địa lý nói. "- Sao vậy! Hoa là thứ đẹp tuyệt vời nhất kia mà". "- cũng chính vì hoa vốn phù du".

Bởi vì chưng vẻ đẹp chóng tàn, cùng tình yêu không được nuôi dưỡng sẽ tan đi như bọt bong bóng bể. Một khi vẫn khiến kẻ địch tổn thương, hệt như cậu đóng các cái đinh lên mặt hàng rào, rút đinh ra thì các lỗ đinh vẫn tồn tại mãi đó. Tổn thương hoàn toàn có thể lành, nhưng mà sẹo ko xóa đi được.

Hoàng Tử bé rời đái tinh mong B612 khôn xiết dễ, chỉ cần theo một bọn chim di cư, nhưng lại để trở về, cậu phải đồng ý rủi ro bởi nọc rắn, và bạn đọc họ chỉ rất có thể hy vọng rằng thứ hóa học độc rủi ro đó sẽ thực sự chuyển cậu về cùng với đóa hoa hồng.

*
Một bạn dạng vẽ mà họa sỹ Nguyễn Thành Vũ triển khai cho cuốn sách tranh Hoàng Tử Bé.

Mất đi tình yêu nhiều khi là bí quyết để bọn họ trở nên trẻ khỏe hơn

"What doesn"t kill you makes you stronger" - Friedrich Nietzsche viết.

Việc Hoàng Tử nhỏ nhắn bỏ đi, giả dụ tạm coi như sự tan vỡ trong quan hệ của cậu với bông hoa, ta có thể thấy, trường đoản cú mối vỡ lẽ này, cả Hoàng Tử bé xíu và bông hồng hầu như trở nên khỏe mạnh và sáng suốt hơn.

Đến Trái Đất, lần trước tiên nghe thấy tiếng vọng, Hoàng Tử bé nhận xét rằng địa điểm đây thật nhạt nhẽo, thật khác với ngày cậu còn ở cùng một bông hoa luôn cất giờ trước. Cậu dần phân biệt tầm đặc trưng của phần đông điều quý hiếm mà bởi vì đã có trong tay, cậu không mấy nhằm tâm.

Cậu ban đầu biết nghĩ về sự hy sinh của người khác, biết yêu mến một cô phụ nữ không sợ hãi hổ, tuy nhiên sợ gió lùa, một nhành hoa chỉ bao gồm bốn loại gai để đấu tranh với cuộc đời dữ dội, nhưng can đảm đẹp nhất để gia công cậu ưng lòng.

Xem thêm: Ký hiệu biển số xe trà vinh là bao nhiêu? ? biển số xe các thị xã, huyện của tỉnh trà vinh

Bông hồng, vốn là hiện nay thân của việc nông cạn, đỏng đảnh, kiêu kỳ, cũng lớn lên từ mối quan hệ đổ vỡ vạc này. Bạn nữ không cần lồng kính nữa, nàng gật đầu sự ra đi của cậu bằng vẻ bình tĩnh dịu dàng, không thể trách móc, bằng sự kiêu hãnh, cùng hơn hết, thanh nữ yêu cậu, phải nàng không muốn người mình yêu thấy thiếu phụ rơi nước mắt.

Và bông hoa cũng dạy họ cách vượt qua sự hại hãi, tổn thương và khó khăn khăn, bởi: “Em muốn biết bươm bướm là gắng nào, em đề nghị chịu đựng vài ba con sâu".